Xin chào mọi người, tôi tên P, tuổi 24 và là nhân viên văn phòng. Ở độ tuổi 24, khi phát hiện bản thân nhiễm HIV, cảm xúc của tôi lúc bấy giờ thật khó để diễn tả. Tôi xin phép được bắt đầu nhật kí của mình vào Thứ 6, ngày 2/8/2019 vì đó là mốc thời gian thúc đẩy tôi quyết định đi xét nghiệm HIV.
_Thứ 6, 2/8/2019: Một đêm trằn trọc không ngủ được vì tôi đang mong chờ đi du lịch cùng người yêu. Tôi lướt Fb và vô tình đọc được một bài viết về 1 số bạn sinh viên ở làng đại học Thủ Đức bị dương tính với HIV kèm một câu nói “Bất kì ai cũng có thể bị nhiễm HIV mà không hề hay biết”. Lúc ấy, tôi rùng mình và lạnh sống lưng. Chợt, một cảm giác thoáng qua “Có khi nào mình bị nhiễm không nhỉ?”. Sau đó, tôi tặc lưỡi cho qua và nghĩ rằng không thể nào vì tôi sống quá lành mạnh: ăn uống đủ bữa, tập thể dục, vui tươi, từ thiện, tình nguyện,…
_Thứ 7, 3/8/2019: Tôi đến Đa khoa Hoàn Cầu. Tôi cũng chả biết tôi đã tìm kiếm thông tin gì để rồi tôi lại đặt chân đến cái nơi ấy. Tôi nói Bác sĩ rằng tôi muốn làm xét nghiệm HIV và các bệnh xã hội khác kèm khám hậu môn vì đôi khi tôi thấy ngứa. Sau khi đóng tiền, tôi được các y tá rút máu và khám hậu môn. Bầu trời của tôi tối sầm đi một tí khi Bác sĩ nói tôi bị trĩ ngoại lẫn nội và cụ thể hơn là bị viêm nhiễm, mưng mủ và loét nặng lắm. Tôi đồng ý đốt laser trĩ. Chừng 5-10’ sau, một Bác sĩ vào và thông báo với tôi rằng “Em bị nhiễm HIV rồi nhé”. Cảm giác của tôi lúc đó đơ lắm, tôi chả nghĩ được gì nhiều, chỉ đơn giản là “Ừ, thôi bị rồi thì thôi, biết sao giờ.”. Sau khi đốt trĩ xong và hồi sức, tôi ghé gặp Bác sĩ căn dặn về việc kiêng cử để vết đốt không bị viêm hay ảnh hưởng và được yêu cầu ra về. Tôi thấy lạ và hỏi về việc mình bị nhiễm HIV thì những người trong căn phòng đó đều nói tôi chắc chắn bị nhiễm rồi. Tôi bực và yêu cầu giấy xét nghiệm máu thì họ lại không đưa. Họ dặn tôi hôm sau tái khám thì họ sẽ hướng dẫn tôi qua Bệnh viện Nhiệt Đới để được làm các xét nghiệm khác và tư vấn điều trị. Tôi không tin là tôi bị nhiễm HIV thật. Và, tôi nghĩ họ nói vậy để khiến tôi sợ và đóng tiền nhiều hơn. Tôi quyết định đến Hòa Hảo.
_Chủ nhật, 4/8/2019: Tôi đến Hòa Hảo lúc 7h sáng để làm xét nghiệm combo Ag/Ab. Sau 2 tiếng chờ đợi, Bác sĩ nói với tôi rằng tôi có nguy cơ nhiễm HIV nhưng kết quả chỉ là 50/50. Bác sĩ đã gửi mẫu máu của tôi lên Pasteur và hẹn sáng Thứ 5 có kết quả. Tôi vẫn hy vọng dù có nhỏ nhất đi chăng nữa. Chiều cùng ngày, tôi mua que thử HIV bằng nước bọt của Oraquick thì kết quả có phản ứng với kháng thể HIV. Lúc này, tôi 90% dám chắc rằng tôi đã bị nhiễm HIV rồi. Nhưng, tôi bị khi nào? Tôi biết đến diễn đàn của Bác sĩ Bình, chuyên về các bệnh truyền nhiễm. Tôi đọc một lượt các bài viết về HIV với mong muốn mình vẫn còn cơ hội. Tối đó, tôi đứng trên lầu 3 và có ý định nhảy xuống để chấm dứt mọi muộn phiền trong lòng nhưng may sao ba mẹ tôi về kịp lúc.
_Thứ 2, 5/8/2019: Sau khi chạy sự kiện xong, tôi qua phòng xét nghiệm của Bác sĩ Bình. Và, cũng như vậy, tôi chờ 40’ cho xét nghiệm 2 phương pháp. Kết quả cho ra có phản ứng với kháng thể HIV. Tôi hụt mất 1 nhịp. Thôi thì vẫn còn tí xíu cơ hội, tôi vẫn hy vọng và quyết định đóng tiền làm xét nghiệm PCR. Và, phòng xét nghiệm hẹn tôi chiều Thứ 5 lấy kết quả và nghe tư vấn điều trị. Một điểm sáng cho ngày hôm đó là người yêu tôi cũng đi xét nghiệm chung nhưng 2 đứa tôi tỏ vẻ không quen biết nhau. Ơn trời, người ấy âm tính.
Từ ngày đó đến ngày nhận kết quả, tôi nơm nớp lo sợ. Tôi nghĩ đủ viễn cảnh tồi tệ nhất sẽ xảy đến với mình: Công việc của mình sẽ ra sao? Gia đình sẽ phản ứng thế nào? Người yêu liệu có bị lây bệnh từ mình hay không dù cho có sử dụng biện pháp an toàn?,… Những ngày đó, tôi chìm trong suy nghĩ tối đen và hờn trách bản thân mình đã không biết quý trọng chính bản thân, không biết quý trọng thời gian, sức khỏe và hờn trách ông trời tại sao lại cho điều này xảy đến với mình. Tôi ăn ít đi, không thiết tập thể dục, sụt cân,… Tôi gầy gò, xanh xao hẳn đi. Ai cũng hỏi tôi có bị gì không nhưng tôi không dám nói vì tôi sợ sự kỳ thị, sự xa lánh xuất phát từ chính người mình thương. Cũng cám ơn ông trời vì đã cho tôi người yêu khá tâm lí. Người ấy nói với tôi rằng giờ HIV chỉ là bệnh mạn tính, chỉ cần uống ARV và tuân thủ điều trị thì sẽ sống như người bình thường thôi. Tôi cũng an tâm phần nào.
_Thứ 5, 8/8/2019: 7h30 sáng, tôi có mặt ở Hòa Hảo để nhận kết quả chính thức “Dương tính”. Tôi tối sầm lại nhưng vẫn cố tỏ vẻ là mình ổn. Người yêu dắt tôi đi mua đồ ăn bồi bổ thêm và căn dặn đủ điều nhưng tôi vẫn không sao mà vui vẻ hay tích cực được. Tôi vẫn âm thầm trách mình. 10h30 sáng cùng ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ phòng xét nghiệm, tôi tức tốc chạy đến đó và nhận được kết quả: CD4 = 261 và Tải lượng virus là 19,900. Tôi được chẩn đoán đã bị nhiễm HIV được 3-4 năm. Tôi khá bất ngờ vì tầm đó, tôi chỉ là sinh viên năm 2, tôi chỉ đi làm, đi học và làm các công tác tình nguyện của trường thôi. Nhưng, dù lí do có là gì, tôi cũng chả quan tâm nữa vì có đào bới các nguyên nhân, mốc thời gian và nguy cơ thì vẫn chẳng giúp ích gì. Điều khác lạ là tôi vui vẻ đón nhận kết quả đó. Chắc một phần nào trong tôi còn cảm thấy may mắn hơn nhiều người khi mức CD4 của tôi vẫn chưa dưới 200. Được Bác sĩ Bình đánh giá là sức khỏe tốt, không bị các bệnh lí khác (gan, thận, SMG,…) và da dẻ không bị viêm hay gì cả mà còn rất láng và đẹp. Bác sĩ Bình nói tôi chỉ cần uống 1 viên/ngày, và ăn uống điều độ, chăm bản thân, tuân thủ giờ giấc thì chỉ từ 3-5 tháng, tải lượng virus của tôi sẽ giảm dưới mức 200 và CD4 sẽ tăng lên lại. Tôi vui mừng và chấp nhận điều trị với một thái độ tích cực. Tôi cũng có trình bày với người yêu và chúng tôi quyết định sẽ không quan hệ tình dục cho tới khi tình trạng của tôi đã an toàn.
Tối hôm đó, 10h30, tôi uống viên đầu tiên. Cảm giác sau đó lâng lâng và tôi chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau thức dậy, tôi thấy choáng, đi không được và hoa mắt kinh khủng. Tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung: Tại sao tôi lại phải chịu đựng những điều này? Tôi đã làm gì sai? Hay tôi chết quách cho rồi để khỏi nhận những tác dụng phụ mệt mỏi này? Tôi tâm sự với đứa bạn thân thì nó trách tôi đã không giữ lời hứa điều trị tích cực. Ngày hôm đó trôi qua khá dài. Vẫn tiếp tục như vậy, 10h30 tôi uống viên thứ 2. Cảm giác lâng lâng cũng còn đó nhưng đỡ hơn nhiều và tôi thiếp đi. Ngày hôm sau (Thứ 7, 10/8,2019), tôi thức dậy với tâm trạng rất thoải mái, không choáng, không ác mộng, không đau đầu hay hoa mắt gì cả. Tôi thấy vui tươi lắm và tôi quyết định xách ba lô lên đi Bến Tre bằng xe máy. Tôi vui chơi cứ như chính bản thân tôi của những ngày xưa. Vô tư, vô tại. Và, câu chuyện vẫn tiếp diễn, 10h30, tôi uống viên thứ 3 và cảm giác lâng lâng cũng bớt dần. Tôi chìm vào giấc ngủ. Chủ nhật tỉnh dậy, tôi không thấy choáng hay gì nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng mình đã có thể bình yên hơn khi những tác dụng phụ này đã bớt đi hẳn. Và, tôi mong nó sẽ không tái diễn hay có gì khác phát sinh thêm.
Tôi dần dà học cách chấp nhận sự thật rằng tôi bị nhiễm HIV, tôi phải sống chung với nó. Tôi động viên chính mình rằng tôi cứ chính là tôi, sinh hoạt bình thường 1 cách lành mạnh và chỉ khác một tí ti là phải uống 1 viên thuốc mỗi tối. Nó khiến tôi thoải mái hơn. Và, tôi nhận ra rằng tôi đúng là may mắn hơn nhiều người vì tôi có 1 sức khỏe tốt hơn bao người, 1 người yêu đồng cảm, 1 đứa bạn thân luôn lắng nghe và động lực lớn nhất đó là bản thân tôi. Vì, sau tất cả, không ai có thể giúp mình tốt hơn chính bản thân mình. Khẩu phần ăn của tôi đa dạng lắm và kể cả lịch sinh hoạt cá nhân: Sáng 5h30-6h00 tôi thức dậy, tập thể dục, uống bột đậu để tăng cân lại, tắm rửa thay đồ đi ăn sáng và đi làm. Trưa tôi ăn khá nhiều. Xế chiều tôi ăn trái cây hoặc uống sinh tố. Chiều tối về, tôi nấu ăn, ăn tối và nghỉ ngơi. Buổi tối, tôi tập thể dục nhẹ nhàng và vẫn uống bột đậu. Tới 10h30, tôi uống thuốc và sau đó đi ngủ. Tôi ăn bất kì thứ gì mà tôi thèm. Thích gì ăn đó, chỉ kiêng cử những món có hại cho sức khỏe như những món chiên dầu mỡ quá nhiều,… Tôi uống 3 lít nước mỗi ngày để đào thải độc trong cơ thể, gan,…làm cho cơ thể mát mẻ hơn để không bị hại gan, nổi mụn,…
Đến bây giờ, tôi nhẹ nhõm thấy rằng: Mình vẫn là mình cơ mà. Mình vẫn ăn uống, vẫn tập thể dục như vậy thôi, đâu có gì khác đâu. Giờ chỉ uống thêm có 1 viên thuốc thôi. Không lẽ mình lại để 1 viên thuốc đó ảnh hưởng tinh thần của mình? Tôi cũng biết rằng tôi vẫn có người yêu, người bạn, diễn đàn và Bác sĩ Bình đồng hành cùng mình trong chặn đường điều trị sắp tới. Tôi không đơn độc.
---Nhật kí tạm thời đến đây là ngưng. Tôi sẽ tiếp tục cập nhật sau 1 tháng điều trị ARV---
_Thứ 6, 2/8/2019: Một đêm trằn trọc không ngủ được vì tôi đang mong chờ đi du lịch cùng người yêu. Tôi lướt Fb và vô tình đọc được một bài viết về 1 số bạn sinh viên ở làng đại học Thủ Đức bị dương tính với HIV kèm một câu nói “Bất kì ai cũng có thể bị nhiễm HIV mà không hề hay biết”. Lúc ấy, tôi rùng mình và lạnh sống lưng. Chợt, một cảm giác thoáng qua “Có khi nào mình bị nhiễm không nhỉ?”. Sau đó, tôi tặc lưỡi cho qua và nghĩ rằng không thể nào vì tôi sống quá lành mạnh: ăn uống đủ bữa, tập thể dục, vui tươi, từ thiện, tình nguyện,…
_Thứ 7, 3/8/2019: Tôi đến Đa khoa Hoàn Cầu. Tôi cũng chả biết tôi đã tìm kiếm thông tin gì để rồi tôi lại đặt chân đến cái nơi ấy. Tôi nói Bác sĩ rằng tôi muốn làm xét nghiệm HIV và các bệnh xã hội khác kèm khám hậu môn vì đôi khi tôi thấy ngứa. Sau khi đóng tiền, tôi được các y tá rút máu và khám hậu môn. Bầu trời của tôi tối sầm đi một tí khi Bác sĩ nói tôi bị trĩ ngoại lẫn nội và cụ thể hơn là bị viêm nhiễm, mưng mủ và loét nặng lắm. Tôi đồng ý đốt laser trĩ. Chừng 5-10’ sau, một Bác sĩ vào và thông báo với tôi rằng “Em bị nhiễm HIV rồi nhé”. Cảm giác của tôi lúc đó đơ lắm, tôi chả nghĩ được gì nhiều, chỉ đơn giản là “Ừ, thôi bị rồi thì thôi, biết sao giờ.”. Sau khi đốt trĩ xong và hồi sức, tôi ghé gặp Bác sĩ căn dặn về việc kiêng cử để vết đốt không bị viêm hay ảnh hưởng và được yêu cầu ra về. Tôi thấy lạ và hỏi về việc mình bị nhiễm HIV thì những người trong căn phòng đó đều nói tôi chắc chắn bị nhiễm rồi. Tôi bực và yêu cầu giấy xét nghiệm máu thì họ lại không đưa. Họ dặn tôi hôm sau tái khám thì họ sẽ hướng dẫn tôi qua Bệnh viện Nhiệt Đới để được làm các xét nghiệm khác và tư vấn điều trị. Tôi không tin là tôi bị nhiễm HIV thật. Và, tôi nghĩ họ nói vậy để khiến tôi sợ và đóng tiền nhiều hơn. Tôi quyết định đến Hòa Hảo.
_Chủ nhật, 4/8/2019: Tôi đến Hòa Hảo lúc 7h sáng để làm xét nghiệm combo Ag/Ab. Sau 2 tiếng chờ đợi, Bác sĩ nói với tôi rằng tôi có nguy cơ nhiễm HIV nhưng kết quả chỉ là 50/50. Bác sĩ đã gửi mẫu máu của tôi lên Pasteur và hẹn sáng Thứ 5 có kết quả. Tôi vẫn hy vọng dù có nhỏ nhất đi chăng nữa. Chiều cùng ngày, tôi mua que thử HIV bằng nước bọt của Oraquick thì kết quả có phản ứng với kháng thể HIV. Lúc này, tôi 90% dám chắc rằng tôi đã bị nhiễm HIV rồi. Nhưng, tôi bị khi nào? Tôi biết đến diễn đàn của Bác sĩ Bình, chuyên về các bệnh truyền nhiễm. Tôi đọc một lượt các bài viết về HIV với mong muốn mình vẫn còn cơ hội. Tối đó, tôi đứng trên lầu 3 và có ý định nhảy xuống để chấm dứt mọi muộn phiền trong lòng nhưng may sao ba mẹ tôi về kịp lúc.
_Thứ 2, 5/8/2019: Sau khi chạy sự kiện xong, tôi qua phòng xét nghiệm của Bác sĩ Bình. Và, cũng như vậy, tôi chờ 40’ cho xét nghiệm 2 phương pháp. Kết quả cho ra có phản ứng với kháng thể HIV. Tôi hụt mất 1 nhịp. Thôi thì vẫn còn tí xíu cơ hội, tôi vẫn hy vọng và quyết định đóng tiền làm xét nghiệm PCR. Và, phòng xét nghiệm hẹn tôi chiều Thứ 5 lấy kết quả và nghe tư vấn điều trị. Một điểm sáng cho ngày hôm đó là người yêu tôi cũng đi xét nghiệm chung nhưng 2 đứa tôi tỏ vẻ không quen biết nhau. Ơn trời, người ấy âm tính.
Từ ngày đó đến ngày nhận kết quả, tôi nơm nớp lo sợ. Tôi nghĩ đủ viễn cảnh tồi tệ nhất sẽ xảy đến với mình: Công việc của mình sẽ ra sao? Gia đình sẽ phản ứng thế nào? Người yêu liệu có bị lây bệnh từ mình hay không dù cho có sử dụng biện pháp an toàn?,… Những ngày đó, tôi chìm trong suy nghĩ tối đen và hờn trách bản thân mình đã không biết quý trọng chính bản thân, không biết quý trọng thời gian, sức khỏe và hờn trách ông trời tại sao lại cho điều này xảy đến với mình. Tôi ăn ít đi, không thiết tập thể dục, sụt cân,… Tôi gầy gò, xanh xao hẳn đi. Ai cũng hỏi tôi có bị gì không nhưng tôi không dám nói vì tôi sợ sự kỳ thị, sự xa lánh xuất phát từ chính người mình thương. Cũng cám ơn ông trời vì đã cho tôi người yêu khá tâm lí. Người ấy nói với tôi rằng giờ HIV chỉ là bệnh mạn tính, chỉ cần uống ARV và tuân thủ điều trị thì sẽ sống như người bình thường thôi. Tôi cũng an tâm phần nào.
_Thứ 5, 8/8/2019: 7h30 sáng, tôi có mặt ở Hòa Hảo để nhận kết quả chính thức “Dương tính”. Tôi tối sầm lại nhưng vẫn cố tỏ vẻ là mình ổn. Người yêu dắt tôi đi mua đồ ăn bồi bổ thêm và căn dặn đủ điều nhưng tôi vẫn không sao mà vui vẻ hay tích cực được. Tôi vẫn âm thầm trách mình. 10h30 sáng cùng ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ phòng xét nghiệm, tôi tức tốc chạy đến đó và nhận được kết quả: CD4 = 261 và Tải lượng virus là 19,900. Tôi được chẩn đoán đã bị nhiễm HIV được 3-4 năm. Tôi khá bất ngờ vì tầm đó, tôi chỉ là sinh viên năm 2, tôi chỉ đi làm, đi học và làm các công tác tình nguyện của trường thôi. Nhưng, dù lí do có là gì, tôi cũng chả quan tâm nữa vì có đào bới các nguyên nhân, mốc thời gian và nguy cơ thì vẫn chẳng giúp ích gì. Điều khác lạ là tôi vui vẻ đón nhận kết quả đó. Chắc một phần nào trong tôi còn cảm thấy may mắn hơn nhiều người khi mức CD4 của tôi vẫn chưa dưới 200. Được Bác sĩ Bình đánh giá là sức khỏe tốt, không bị các bệnh lí khác (gan, thận, SMG,…) và da dẻ không bị viêm hay gì cả mà còn rất láng và đẹp. Bác sĩ Bình nói tôi chỉ cần uống 1 viên/ngày, và ăn uống điều độ, chăm bản thân, tuân thủ giờ giấc thì chỉ từ 3-5 tháng, tải lượng virus của tôi sẽ giảm dưới mức 200 và CD4 sẽ tăng lên lại. Tôi vui mừng và chấp nhận điều trị với một thái độ tích cực. Tôi cũng có trình bày với người yêu và chúng tôi quyết định sẽ không quan hệ tình dục cho tới khi tình trạng của tôi đã an toàn.
Tối hôm đó, 10h30, tôi uống viên đầu tiên. Cảm giác sau đó lâng lâng và tôi chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau thức dậy, tôi thấy choáng, đi không được và hoa mắt kinh khủng. Tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung: Tại sao tôi lại phải chịu đựng những điều này? Tôi đã làm gì sai? Hay tôi chết quách cho rồi để khỏi nhận những tác dụng phụ mệt mỏi này? Tôi tâm sự với đứa bạn thân thì nó trách tôi đã không giữ lời hứa điều trị tích cực. Ngày hôm đó trôi qua khá dài. Vẫn tiếp tục như vậy, 10h30 tôi uống viên thứ 2. Cảm giác lâng lâng cũng còn đó nhưng đỡ hơn nhiều và tôi thiếp đi. Ngày hôm sau (Thứ 7, 10/8,2019), tôi thức dậy với tâm trạng rất thoải mái, không choáng, không ác mộng, không đau đầu hay hoa mắt gì cả. Tôi thấy vui tươi lắm và tôi quyết định xách ba lô lên đi Bến Tre bằng xe máy. Tôi vui chơi cứ như chính bản thân tôi của những ngày xưa. Vô tư, vô tại. Và, câu chuyện vẫn tiếp diễn, 10h30, tôi uống viên thứ 3 và cảm giác lâng lâng cũng bớt dần. Tôi chìm vào giấc ngủ. Chủ nhật tỉnh dậy, tôi không thấy choáng hay gì nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng mình đã có thể bình yên hơn khi những tác dụng phụ này đã bớt đi hẳn. Và, tôi mong nó sẽ không tái diễn hay có gì khác phát sinh thêm.
Tôi dần dà học cách chấp nhận sự thật rằng tôi bị nhiễm HIV, tôi phải sống chung với nó. Tôi động viên chính mình rằng tôi cứ chính là tôi, sinh hoạt bình thường 1 cách lành mạnh và chỉ khác một tí ti là phải uống 1 viên thuốc mỗi tối. Nó khiến tôi thoải mái hơn. Và, tôi nhận ra rằng tôi đúng là may mắn hơn nhiều người vì tôi có 1 sức khỏe tốt hơn bao người, 1 người yêu đồng cảm, 1 đứa bạn thân luôn lắng nghe và động lực lớn nhất đó là bản thân tôi. Vì, sau tất cả, không ai có thể giúp mình tốt hơn chính bản thân mình. Khẩu phần ăn của tôi đa dạng lắm và kể cả lịch sinh hoạt cá nhân: Sáng 5h30-6h00 tôi thức dậy, tập thể dục, uống bột đậu để tăng cân lại, tắm rửa thay đồ đi ăn sáng và đi làm. Trưa tôi ăn khá nhiều. Xế chiều tôi ăn trái cây hoặc uống sinh tố. Chiều tối về, tôi nấu ăn, ăn tối và nghỉ ngơi. Buổi tối, tôi tập thể dục nhẹ nhàng và vẫn uống bột đậu. Tới 10h30, tôi uống thuốc và sau đó đi ngủ. Tôi ăn bất kì thứ gì mà tôi thèm. Thích gì ăn đó, chỉ kiêng cử những món có hại cho sức khỏe như những món chiên dầu mỡ quá nhiều,… Tôi uống 3 lít nước mỗi ngày để đào thải độc trong cơ thể, gan,…làm cho cơ thể mát mẻ hơn để không bị hại gan, nổi mụn,…
Đến bây giờ, tôi nhẹ nhõm thấy rằng: Mình vẫn là mình cơ mà. Mình vẫn ăn uống, vẫn tập thể dục như vậy thôi, đâu có gì khác đâu. Giờ chỉ uống thêm có 1 viên thuốc thôi. Không lẽ mình lại để 1 viên thuốc đó ảnh hưởng tinh thần của mình? Tôi cũng biết rằng tôi vẫn có người yêu, người bạn, diễn đàn và Bác sĩ Bình đồng hành cùng mình trong chặn đường điều trị sắp tới. Tôi không đơn độc.
---Nhật kí tạm thời đến đây là ngưng. Tôi sẽ tiếp tục cập nhật sau 1 tháng điều trị ARV---
- 16
- Show all