Re: Nhiễm HIV uống ARV bao lâu sức khỏe bình thườn
Một kiếp người
Ngày 29 tháng 4 năm.... Đó là một ngày oi nắng. Mây đứng trân trân trên bầu trời, mà sao lòng tôi chao đảo, xốn xang...
Nhớ ngày còn đi học, lội bộ cả chục cây số đến trường, trưa ở lại bụng đói cồn cào mà vẫn thấy vui, vẫn hy vọng tràn trề về một tương lai...Tối mịt về nhà, vô bếp dùa một tô cơm chỉ toàn rau là rau mà ăn sao thấy ngon lành. Má bước tới, nhìn tô cơm mà rớt nước mắt.Tôi cười, trấn an má:" Không sao đâu má, mai mốt con học xong, đi làm, mình ăn thịt cá lại trừ mà má". Má gật đầu " Ờ ờ, ráng học nghen con". Rồi tôi cũng học xong, rồi bữa cơm của tôi và má cũng có ít thịt cá, má vui. Nhưng má ơi, những tháng ngày bươn chải mưu sinh, má đã đánh mất con rồi! Tối qua nằm mơ, thấy mình quỳ sụp dưới chân má khóc mà nói rằng:" Má ơi, con hư, má tha lỗi cho con nghe má". Má đỡ tôi dậy, cười mếu máo" Thôi con, chuyện lỡ rồi...,người ta có cười gì, cỡ nào cũng ráng sống nghen con". Tôi hực lên một tiếng như một đứa trẻ, nước mắt trào ra. Tỉnh giấc, lòng buồn tê tái, tôi mở cửa vòng ra sau nhà nhìn ra bãi đất trống, lặng lẽ ngồi nghe gió thốc vào lòng, rúm ró nỗi cô đơn, buồn tủi...Mà thôi, khổ đau thêm chi nữa, bởi đời này đã ưu ái dành cho tôi nhiều đau khổ rồi!
Tôi vào nhà, lặng lẽ nhìn má ngủ, người đàn bà góa bụa, từng hơi thở của má cứ phất phơ những sợi tóc nhuốm bạc xác xơ, xác xơ như kiếp đời tôi vậy...!