Cũng phải vui cho anh vui chứ, đôi khi công việc cũng áp lực lắm anh. Được chia sẻ với các bạn làm các bạn yên tâm là cũng vui rồi, có bị oánh chắc em nghĩ cũng là oánh yêu mà thôi nên em mừng. Anh cố bồi dưỡng sức khỏe cho CD4 tăng nhanh nhé, lạc quan lên đừng nghĩ nhiều nữa. Có gì còn có tụi em hướng anh và bên cạnh trò chuyện anh sẽ sớm ổn định về tinh thần và sức khỏe, anh đừng lo nhá looloLạ nhe, trước giờ mới thấy có người bị đòi "oánh" mà vui vậy he. Đừng khinh địch nhe, anh "oánh" cho.... hết lớn luôn. Cho hết chọc anh. Hãy đợi đấy.
Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, em biết là anh đau lòng lắm. Tuy nhiên không thể quay ngược thời gian để nói câu: "giá như..." . Vì vậy em khuyên anh bây giờ hãy cố gắng điều trị cho sức khỏe ổn định, có thế anh mới trả hiếu được cho má. Anh đừng suy nghĩ nhiều mà CD4 chậm lên, chẳng may anh bệnh nhiễm trùng cơ hội nào làm má lại lo thêm. Cố nghe lời khuyên của em và các bạn để anh mạnh khỏe và má được vui anh nhé.Một kiếp người
Về thị thành, tôi chui rút trong căn phòng nhỏ xíu, trong một con hẻm nhỏ xíu. Bật TV lên mà chẳng xem gì. Nhắm mắt lại, thấy bao nhiêu là kỷ niệm thơ ấu cứ lững thững ùa về...Tôi nhớ mồn một từng con kinh, con rạch mà tôi qua, không có đường ngang ngõ tắt nào mà tôi không biết, nó lù lù hiện về trước mắt. Ở đó, buổi chiều, lũ học trò nghịch ngợm túa ra, áo lấm lem mực, tay cặp nách cái cặp, tay cầm nhánh cây quất phần phật vào lùm cây ven đường có dây tơ hồng phủ lên vàng óng. Nhớ có lần cãi má ham chơi, để rồi mếu máo về nhà với cái chân té xây xát. Má giận, cầm roi tre dá dá như muốn đánh. "Má ơi con đau, đừng đánh con nhe má", má bỏ roi xuống tìm vội chai thuốc đỏ để xức cho tôi. Tôi không đau nhưng biết chắc má đau, đau lắm. Từng giọt thuốc đỏ nhỏ xuống vết thương tôi như từng giọt máu trong tim má nhỏ xuống, má khóc. "Không được lì, cãi má nhe." "Dạ, con không dám nữa đâu, con nghe lời má...". Vậy mà giờ này, nằm đây, tôi thèm được má đánh, đánh cho tan xương nát thịt thằng con hư hỏng này con cũng chẳng dám van xin, cho đáng kiếp nó... má ơi...
Đúng vậy anh, phải cố gắng lên, tinh thần thoải mái cho CD4 tăng tránh những nhiễm trùng cơ hội. đó là cách duy nhất anh nên làm lúc này để cho má khỏi lo thêm. Vậy nhé. Cố lên nào looloVì anh thương má quá, thôi anh cố lên, anh sợ bị nhiễm trùng cơ hội lắm, sợ gia đình lo và...xấu hoắc nữa. Cám ơn bs Bình đã nhắc anh.
...Ăn 1 mình không rủ ăn xoài chung gì hết ....:765Bs Bình ơi, hôm nay anh thấy khỏe hơn. Trưa nay anh ăn được 1 chén cơm đó, ăn tráng miệng hết trái xoài luôn. Vui với anh nhe.
Ý ý, Hải Dương cũng theo phe bs Bình ăn hiếp anh nữa kìa. Phen này chắc anh tiêu tùng quá. Có ai không....cứu mạng...Hiền khô như anh mà sao nhiều người đòi oánh dữ vậy ta. Tuấn Anh ơi đưa...cái miệng độc chiêu ra đỡ đòn tiếp anh với.