08.28.98.08.08
  • NGỪA HIV KHẨN CẤP: Nếu bạn Quan hệ tình dục không an toàn sợ lây nhiễm HIV hãy liên hệ Bác sĩ Bình tư vấn xử trí phơi nhiễm HIV khẩn cấp trước 72 giờ (PEP) kể từ khi xảy ra nguy cơ có thể lây nhiễm; Dự phòng trước phơi nhiễm (PrEP) hoặc đăng ký điều trị HIV bằng thuốc ARV tự túc, bảo mật thông tin. Liên hệ Hotline 0828980808 - Bác sĩ Bình: từ 7h00 đến 22h00 mỗi ngày kể cả Ngày Lễ, Thứ 7, Chủ Nhật.

Nếu có HIV xin đừng trả thù đời và tôi bị nhiễm HIV 3 tháng

Hyvong811

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Đúng, tôi bị nhiễm H, và tôi đã điều trị được hơn 3 tháng.


Khi biết mình mắc căn bệnh này, chẳng ai đủ mạnh mẽ để lạc quan, mà họ cũng phải trải những cung bậc cảm xúc khác nhau... chắc chắn là nước mắt, là tiếc nuối, là trách móc, rồi trấn an, rồi lo lắng, rồi sợ sệt và khi tất cả vào quỹ đạo, mình sẽ cảm thấy an nhiên hơn, mặc dù vẫn nhói chút buồn khổ che giấu dưới con mắt lơ đãng.


Khi bắt đàu dùng ARV, hay kèm theo INH hay Comtrim là hàng loạt biến đối của cơ thể. Phản ứng với tác dụng phụ, da xạm đen, rồi những biến đổi bất thường như mất ngủ, nhức xương do thiếu hụt vitamin... Ta chấp nhận sự thật ARV để đánh đổi một cuộc sống “bình thường” kéo dài, vì ai cũng có lí do riêng. Nhưng nhiều điểm chung là do gia đình, do muốn bắt đầu lại... vì bây giờ người ta nhắc đến H như một bệnh mãn tính dùng thuốc cả đời. Chi là thật khó để thừa nhận cho xã hội.


Nhưng giấu một nỗi niềm thật là khó khăn.


Và những ai còn đang điều trị bệnh khác song song với H, thì nỗi đau nhân lên gấp 2, gấp 3... nhưng tôi cũng đang đốt sùi mào gà. Ngoài chi phí đắt đỏ không được bảo hiểm chi trả, tôi vẫn phải cắn răng chịu đau đớn trước và sau khi đốt. Bạn tưởng tượng đốt nó cũng giống như kim châm, nhưng sau khi thuốc tê tan thì rất kinh hoàng, đó là chưa kể chăm sóc vết thương và theo dõi, tiếp tục đốt những lần tiếp theo nếu tái phát... Tôi nhớ lúc tôi đốt, nước mắt tôi cứ chảy ra, cha mẹ đã sinh tôi lành lạnh, tôi cũng được cho tiền để giáo dục đầy đủ, vậy mà chỉ vì 5p khoái lạc xác thịt mà tôi đánh mất tôi, đánh mất nụ cười vô tư, và nhìn tôi lúc này không khác một thứ *từ cấm* lăng loàn nhận quả báo. Nhưng đó chỉ là câu chuyện của tôi, còn những trường hợp phải phẫu thuật, tiêm bắp điều trị giang mai... thì thực sự đó là cả một sự tra tấn.


Dĩ nhiên giờ có nhiều thứ bệnh quái ác hơn nhưng tôi cũng không so sánh, mà tôi thực sự không muốn nghĩ tới.


Đau đon là vậy, cũng may tôi gặp những người bạn, cùng cảnh ngộ. Họ le lói từ trong bóng đêm, chấn tĩnh tôi. Kiên trì nghe tôi than thở, trấn an tôi trước những lo lắng, vì họ cũng từng sai lầm, có những người chung hoàn cảnh bệnh giống y như tôi. Nhưng giờ họ an nhiên, và sống rất yêu đời, họ tin an ủi tôi cũng là cách làm phước để họ giữ được sự an nhiên và có một cuộc sống “khoẻ mạnh”.


Có người điều trị cùng thơi gian với tôi, có người hơn năm, có người thì 7 năm... nhưng không ai nói cho tôi con số chính xác, bởi vì ngoài kia thực sự có nhiều kẻ thù khác nguy hiểm hơn H, sẵn sàng đóng sập cuộc đời ta. Suy nghĩ một cách tích cực tôi cũng có chút cảm ơn cái biến cố này, đúng hơn là người bạn đáng sợ mang tên HIV. (*)


Thế nhưng... tối qua là một đêm tôi mất ngủ thứ 2 hay 3 gì đó kể từ cái này tôi nhiễm H.


Vì trái đất này tròn, tôi phát hiện ra người mà tôi đa từng có nguy cơ. Họ đã có H từ rất lâu trước đó, họ nhận thức điều đó... nhưng không hiểu nội tâm của họ như thế nào, họ đi lây lan, hay nói cách khác họ trả thù đời. Trước đây, tôi cũng từng an ủi bản thân là chắc nó không biết, nó vô tình, nên tôi không trách cứ gì nó. Nhưng khi biết sự thật họ nhận thức việc mình mang H, mà vẫn đi lây truyền... thì đó thực sự quá tàn nhẫn với tôi, nó như nhát cắt cắt đứt giấc mơ của tôi, như mỗi kim đâm tôi đầy đau đớn. Thế là tôi vừa khóc, vừa uất, vừa hận, một trạng thái không thể giải toả được.


Đồng ý nó có thể có vẫn vấn vương tư tưởng nhục dục, hoặc gây ra hành vi nguy hiểm cho bạn tình... nhưng một tin nhắn thú nhận, một tin nhắn nặc danh. Sao nó không thể gửi cho tôi. Tôi không hiểu đằng sau khuôn mặt đượm buồn chiêm nghiệm cuộc sống, rồi hay đi chùa chiền, lại là một con rắn, cắn tôi, mà ko biết mình tôi hay còn bao nhiêu nạn nhân khác. Cho dù nó cũng có thể là nạn nhân, nhưng đừng vì sự yếu đuối của mình mà gây hại cho những người khác. Và rồi tôi trách nó, nhưng tôi lại trách mình gấp 10, vì cái sự ngu dốt và nông cạn của mình. Những gì tôi nhận hôm nay thực sự là đáng đời.


Tôi viết dòng này để xả hết nỗi uất ức của mình, tôi cũng không mong nhân quả gì cho nó. Chỉ mong nó bình yên, thanh thản và đừng gây hại cho người khác nữa. Nếu mong người khác quả báo thì khác gì người ta đâu.


Nhiễm thì cũng nhiễm rồi, đau đớn nếu là số phận thì cũng phải trải qua, nếu những ai đã đọc được những dòng này của tôi:


Nếu ai có H rồi thì hãy lạc quan an nhiên sống tiếp, giữ gìn cho người xung quanh để tránh lây lan thành dịch không kiểm soát;


Nếu ai tai qua nạn khỏi thì hãy sống tử tế, đừng nghĩ có Prep hay PEP rồi mà bung lụa, mà YOLO... tôi cũng không biết thứ gì sẽ xâm nhập vào cơ thể bạn, mà không biết có thứ bệnh nào đáng sợ đang rình rập. Và tôi cũng mong các bạn hãy giúp chúng tôi có thể bước ra ánh sáng, để khi điền hồ sơ, chúng tôi tự tin nói rằng mình có H.


Trong cuộc sống ngắn ngủi này, tôi cũng chỉ mong những người không may mắc bệnh này có thể ung dung đi lấy thuốc, được người thân và bạn bè thông cảm. Xa hơn một chút, tôi cũng chỉ mong Việt Nam! tụ hào không có thêm một ca nhiễm nào mới. Xa hơn chút nữa, là loại thuốc ít độc tính hơn, có thể duy trì trong một thời gian dài mà không dùng thuốc. Và đương nhiên, tôi mong một phương pháp chữa khỏi hoàn toàn mà an toàn, tiết kiệm.


Tôi viết những dòng trên để giải toả tòn bộ uất ức trong tôi, để tôi đủ mạnh mẽ để chiến đấu tiếp. Hãy động viên tôi, và nếu chia sẻ những nỗi niềm (cả vui cả buồn) ở bình luận dưới. Để tôi có thể lắng nghe, và có thể ngày nào đó sẽ là câu chuyện để tôi mang đi truyền cảm hứng.


Tái bút (*): tại sao tôi muốn cảm ơn căn bệnh mà tôi đang mang?
Vì nhờ nó, tôi cũng chỉnh chu với bản thân hơn: sinh hoạt điều độ, ăn ngủ lành mạnh, rồi sống gần với những giá trị nhân văn mà nếu không trải qua biến cố này tôi sẽ không bao giờ nhận ra, ví dụ như hướng về gia đình, hay thoát mình ra khỏi smartphone...
Đương nhiên không ai không muốn có bệnh và chữa khỏi bệnh!


“Nếu tất cả đều trơn láng,
Thì chắc gì ta đã nhận ra ta...”
Lưu Quang Vũ
 

noisohaitotdo

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Anh ơi em test 3 tháng rồi trong tháng thứ 3 em test 3 lần test nhanh âm tính 2 lần ag/ab âm tính. anh ơi giúp em với anh có kinh nghiệm anh đánh giá em đã an toàn chưa??? em sợ quá bây giờ em mới biết sống còn khỗ hơn chết là như thế nào.
 

noisohaitotdo

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Em xin lỗi vì đã làm phiền anh. nhưng em tha thiết mong anh cho em biết một chuyện được không . nguy cơ anh bao lâu thì anh xét nghiệm mình nhiễm vậy??? em thấy một vài bài viết khẳng định đã test 3 tháng 6 tháng âm tính khi có diệp xét nghiệm lại dương tính và khẵng định không xãy ra nguy cơ mới. làm em lo lắng quá không lẽ bệnh viện máy mốc yếu kém đến vậy sao
 

Xin thoi gian quay tro ve

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Em xin lỗi vì đã làm phiền anh. nhưng em tha thiết mong anh cho em biết một chuyện được không . nguy cơ anh bao lâu thì anh xét nghiệm mình nhiễm vậy??? em thấy một vài bài viết khẳng định đã test 3 tháng 6 tháng âm tính khi có diệp xét nghiệm lại dương tính và khẵng định không xãy ra nguy cơ mới. làm em lo lắng quá không lẽ bệnh viện máy mốc yếu kém đến vậy sao
Mình cũng hoang mag giống bạn dạo gần đây hay có những trường hợp dù đã nhiễm H nhưng xn chỗ này thì phản ứng chỗ kia thì âm tính thật sự rất hoang mang .
 
Chủ Tạo
Chủ Tạo
Hyvong811

Hyvong811

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Xin lỗi em, anh test cái dương tính luôn, cách nguy cơ 6 tháng. Chắc e ko sao đâu, đợi thời gian nữa đến các cơ sở uy tín xét nghiệm lại.

Chúc em vui vẻ
 

noisohaitotdo

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Xin lỗi em, anh test cái dương tính luôn, cách nguy cơ 6 tháng. Chắc e ko sao đâu, đợi thời gian nữa đến các cơ sở uy tín xét nghiệm lại.

Chúc em vui vẻ
dạ . e cám ơn anh đã tư vấn tại e test ở 3 cái bệnh viẹn tư rồi lần cuối ở TTYTDP tỉnh. trước nguy cơ anh có test lần nào không anh? em sợ mình bị lâu rồi mới phát hiện. em không sợ HIV nhưng e lo là lây cho vk cho con e. a biết không hơn 3 tháng nay e không QHTD với vk e :( e sợ kq test sai thì e lây vk con e mất
 

Cuocdoioi

Đã xác thực Tài khoản
Thành viên Đã Xác Thực
Xin lỗi em, anh test cái dương tính luôn, cách nguy cơ 6 tháng. Chắc e ko sao đâu, đợi thời gian nữa đến các cơ sở uy tín xét nghiệm lại.

Chúc em vui vẻ
Chào ông , ông còn nhớ tôi là ai k? Sức khoẻ ông thế nào? Triệu chứng còn hành hạ k ôg?
 

Caubinhan

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Đúng, tôi bị nhiễm H, và tôi đã điều trị được hơn 3 tháng.


Khi biết mình mắc căn bệnh này, chẳng ai đủ mạnh mẽ để lạc quan, mà họ cũng phải trải những cung bậc cảm xúc khác nhau... chắc chắn là nước mắt, là tiếc nuối, là trách móc, rồi trấn an, rồi lo lắng, rồi sợ sệt và khi tất cả vào quỹ đạo, mình sẽ cảm thấy an nhiên hơn, mặc dù vẫn nhói chút buồn khổ che giấu dưới con mắt lơ đãng.


Khi bắt đàu dùng ARV, hay kèm theo INH hay Comtrim là hàng loạt biến đối của cơ thể. Phản ứng với tác dụng phụ, da xạm đen, rồi những biến đổi bất thường như mất ngủ, nhức xương do thiếu hụt vitamin... Ta chấp nhận sự thật ARV để đánh đổi một cuộc sống “bình thường” kéo dài, vì ai cũng có lí do riêng. Nhưng nhiều điểm chung là do gia đình, do muốn bắt đầu lại... vì bây giờ người ta nhắc đến H như một bệnh mãn tính dùng thuốc cả đời. Chi là thật khó để thừa nhận cho xã hội.


Nhưng giấu một nỗi niềm thật là khó khăn.


Và những ai còn đang điều trị bệnh khác song song với H, thì nỗi đau nhân lên gấp 2, gấp 3... nhưng tôi cũng đang đốt sùi mào gà. Ngoài chi phí đắt đỏ không được bảo hiểm chi trả, tôi vẫn phải cắn răng chịu đau đớn trước và sau khi đốt. Bạn tưởng tượng đốt nó cũng giống như kim châm, nhưng sau khi thuốc tê tan thì rất kinh hoàng, đó là chưa kể chăm sóc vết thương và theo dõi, tiếp tục đốt những lần tiếp theo nếu tái phát... Tôi nhớ lúc tôi đốt, nước mắt tôi cứ chảy ra, cha mẹ đã sinh tôi lành lạnh, tôi cũng được cho tiền để giáo dục đầy đủ, vậy mà chỉ vì 5p khoái lạc xác thịt mà tôi đánh mất tôi, đánh mất nụ cười vô tư, và nhìn tôi lúc này không khác một thứ *từ cấm* lăng loàn nhận quả báo. Nhưng đó chỉ là câu chuyện của tôi, còn những trường hợp phải phẫu thuật, tiêm bắp điều trị giang mai... thì thực sự đó là cả một sự tra tấn.


Dĩ nhiên giờ có nhiều thứ bệnh quái ác hơn nhưng tôi cũng không so sánh, mà tôi thực sự không muốn nghĩ tới.


Đau đon là vậy, cũng may tôi gặp những người bạn, cùng cảnh ngộ. Họ le lói từ trong bóng đêm, chấn tĩnh tôi. Kiên trì nghe tôi than thở, trấn an tôi trước những lo lắng, vì họ cũng từng sai lầm, có những người chung hoàn cảnh bệnh giống y như tôi. Nhưng giờ họ an nhiên, và sống rất yêu đời, họ tin an ủi tôi cũng là cách làm phước để họ giữ được sự an nhiên và có một cuộc sống “khoẻ mạnh”.


Có người điều trị cùng thơi gian với tôi, có người hơn năm, có người thì 7 năm... nhưng không ai nói cho tôi con số chính xác, bởi vì ngoài kia thực sự có nhiều kẻ thù khác nguy hiểm hơn H, sẵn sàng đóng sập cuộc đời ta. Suy nghĩ một cách tích cực tôi cũng có chút cảm ơn cái biến cố này, đúng hơn là người bạn đáng sợ mang tên HIV. (*)


Thế nhưng... tối qua là một đêm tôi mất ngủ thứ 2 hay 3 gì đó kể từ cái này tôi nhiễm H.


Vì trái đất này tròn, tôi phát hiện ra người mà tôi đa từng có nguy cơ. Họ đã có H từ rất lâu trước đó, họ nhận thức điều đó... nhưng không hiểu nội tâm của họ như thế nào, họ đi lây lan, hay nói cách khác họ trả thù đời. Trước đây, tôi cũng từng an ủi bản thân là chắc nó không biết, nó vô tình, nên tôi không trách cứ gì nó. Nhưng khi biết sự thật họ nhận thức việc mình mang H, mà vẫn đi lây truyền... thì đó thực sự quá tàn nhẫn với tôi, nó như nhát cắt cắt đứt giấc mơ của tôi, như mỗi kim đâm tôi đầy đau đớn. Thế là tôi vừa khóc, vừa uất, vừa hận, một trạng thái không thể giải toả được.


Đồng ý nó có thể có vẫn vấn vương tư tưởng nhục dục, hoặc gây ra hành vi nguy hiểm cho bạn tình... nhưng một tin nhắn thú nhận, một tin nhắn nặc danh. Sao nó không thể gửi cho tôi. Tôi không hiểu đằng sau khuôn mặt đượm buồn chiêm nghiệm cuộc sống, rồi hay đi chùa chiền, lại là một con rắn, cắn tôi, mà ko biết mình tôi hay còn bao nhiêu nạn nhân khác. Cho dù nó cũng có thể là nạn nhân, nhưng đừng vì sự yếu đuối của mình mà gây hại cho những người khác. Và rồi tôi trách nó, nhưng tôi lại trách mình gấp 10, vì cái sự ngu dốt và nông cạn của mình. Những gì tôi nhận hôm nay thực sự là đáng đời.


Tôi viết dòng này để xả hết nỗi uất ức của mình, tôi cũng không mong nhân quả gì cho nó. Chỉ mong nó bình yên, thanh thản và đừng gây hại cho người khác nữa. Nếu mong người khác quả báo thì khác gì người ta đâu.


Nhiễm thì cũng nhiễm rồi, đau đớn nếu là số phận thì cũng phải trải qua, nếu những ai đã đọc được những dòng này của tôi:


Nếu ai có H rồi thì hãy lạc quan an nhiên sống tiếp, giữ gìn cho người xung quanh để tránh lây lan thành dịch không kiểm soát;


Nếu ai tai qua nạn khỏi thì hãy sống tử tế, đừng nghĩ có Prep hay PEP rồi mà bung lụa, mà YOLO... tôi cũng không biết thứ gì sẽ xâm nhập vào cơ thể bạn, mà không biết có thứ bệnh nào đáng sợ đang rình rập. Và tôi cũng mong các bạn hãy giúp chúng tôi có thể bước ra ánh sáng, để khi điền hồ sơ, chúng tôi tự tin nói rằng mình có H.


Trong cuộc sống ngắn ngủi này, tôi cũng chỉ mong những người không may mắc bệnh này có thể ung dung đi lấy thuốc, được người thân và bạn bè thông cảm. Xa hơn một chút, tôi cũng chỉ mong Việt Nam! tụ hào không có thêm một ca nhiễm nào mới. Xa hơn chút nữa, là loại thuốc ít độc tính hơn, có thể duy trì trong một thời gian dài mà không dùng thuốc. Và đương nhiên, tôi mong một phương pháp chữa khỏi hoàn toàn mà an toàn, tiết kiệm.


Tôi viết những dòng trên để giải toả tòn bộ uất ức trong tôi, để tôi đủ mạnh mẽ để chiến đấu tiếp. Hãy động viên tôi, và nếu chia sẻ những nỗi niềm (cả vui cả buồn) ở bình luận dưới. Để tôi có thể lắng nghe, và có thể ngày nào đó sẽ là câu chuyện để tôi mang đi truyền cảm hứng.


Tái bút (*): tại sao tôi muốn cảm ơn căn bệnh mà tôi đang mang?
Vì nhờ nó, tôi cũng chỉnh chu với bản thân hơn: sinh hoạt điều độ, ăn ngủ lành mạnh, rồi sống gần với những giá trị nhân văn mà nếu không trải qua biến cố này tôi sẽ không bao giờ nhận ra, ví dụ như hướng về gia đình, hay thoát mình ra khỏi smartphone...
Đương nhiên không ai không muốn có bệnh và chữa khỏi bệnh!


“Nếu tất cả đều trơn láng,
Thì chắc gì ta đã nhận ra ta...”
Lưu Quang Vũ
Chia sẻ cùng bạn sự không may mắn này. Mình cũng có nguy cơ nhưng giờ không dám đi XN. đọc bài viết của bạn mình thấy mình trong đó vì mình cũng là nạn nhân của người yêu mình. ( bạn ấy nghiện ma túy và bị bệnh mà giấu mình). mình cứ tự dằn mặt mình, và trách a ấy, trách anh ấy sao ko nói thật và gìn giữ cho mình. Mình nghĩ nếu a ấy nói thật mình sẽ chấp nhận a ấy. Chỉ là mình sẽ biết cách bảo vệ sk của bản thân hơn. Nhưng a ấy ko làm dc như vậy. Mình thấy thật sự sợ con người anh ấy. Ko biết trước và sau mình a ấy sẽ hai bao nhiêu đời người con gái nữa. Cầu mong cho chứng mình ĐT luôn tốt luôn khỏe. Cầu mong cho những người chưa bị bệnh thì đừng bị bệnh.
 

Likeboy

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Chia sẻ cùng bạn sự không may mắn này. Mình cũng có nguy cơ nhưng giờ không dám đi XN. đọc bài viết của bạn mình thấy mình trong đó vì mình cũng là nạn nhân của người yêu mình. ( bạn ấy nghiện ma túy và bị bệnh mà giấu mình). mình cứ tự dằn mặt mình, và trách a ấy, trách anh ấy sao ko nói thật và gìn giữ cho mình. Mình nghĩ nếu a ấy nói thật mình sẽ chấp nhận a ấy. Chỉ là mình sẽ biết cách bảo vệ sk của bản thân hơn. Nhưng a ấy ko làm dc như vậy. Mình thấy thật sự sợ con người anh ấy. Ko biết trước và sau mình a ấy sẽ hai bao nhiêu đời người con gái nữa. Cầu mong cho chứng mình ĐT luôn tốt luôn khỏe. Cầu mong cho những người chưa bị bệnh thì đừng bị bệnh.
Bạn dính r à
 

Likeboy

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
@toilatoi1234 tôi đg hỏi bạn caubinhan ông bấm đánh dấu tôi là thế nào
 

kaklol

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Bài viết hay bạn đang viết về chính mình và nhiều người hiểu để nhận thức về nó " H không phải là kết thúc " . Mình không biết nói gì hơn chúc bạn mạnh khõe đễ theo những ước mơ phía trước đang còn dang dở.
Không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng
Chỉ có con người tuyệt vọng vì hoàn cảnh
 

Caubinhan

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Ông xn
@toilatoi1234 tôi đg hỏi bạn caubinhan ông bấm đánh dấu tôi là thế nào
XN lại chưa. Tôi chưa dám XN. Nhưng định chắc rùi ông. Dạo này tôi ngứa như điên. Đêm nó hành cho mình ko ngủ dc.
 

Likeboy

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Ông xn
XN lại chưa. Tôi chưa dám XN. Nhưng định chắc rùi ông. Dạo này tôi ngứa như điên. Đêm nó hành cho mình ko ngủ dc.
Bạn QH vs ng +mà nếu xét nghiệm ra thì những ng có tc giống bạn ăn toàn cao..còn ko ra thì hĩu
 
Chủ Tạo
Chủ Tạo
Hyvong811

Hyvong811

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
@Leobrary a có đọc bài viết của em nhưng ko thể comment được. Anh cũng bị tình trạng giống em và đang chữa anh có 1 số lưu ý sau:
- cd4 của e đang rất thấp, nếu bác sĩ mà chữa cho em thì chắc chắn sẽ tái lại. Vì vậy e kiên trì chữa H trước, trên 250 là có thể đốt được rồi. Tuy nhiên cd4 e càng cao thì tỉ lệ e tái nhiễm rất thấp. Nên hay bồi bổ và uống thuốc để cd4 lên.
- SMG em nên ăn nhiều đồ mát và đò tăng đề kháng, trong thời gian này tránh ăn hải sản hoặc các thực phẩm để SMG mọc lên, hạn chế bia rượu, khói thuốc thức khuya. Tránh cậy hoặc làm tổn thôn các vùng da xung quanh.
- đi vệ sinh dùng nước rửa, ko dùng giấy chùi
- tránh lây nhiễm cho người thân, quần lót và khăn tắm giặt riêng. Hạn chế những bơi lội hoặc ngâm nước quá lâu để bị nhiễm các vi khuẩn khác và lây nhiễm cho người khác
- khi cd4 em cao tối thiểu 240 thì e đến da liễu khám chữa trị. Tuy nhiên, e xác định định là bệnh có thể tái lại nên em phải kiên trì, và đương nhiên cũng chuẩn bị sẵn sàng về kinh tế để điều trị ko bị gián đoạn
- bây giờ e uống thuốc H trước, nếu cảm thấy người khoẻ tầm 3 tháng sau đi xét nghiệm cd4 để chữa SMG, đừng quá lo lắng.
 

Ksd

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Xin lỗi em, anh test cái dương tính luôn, cách nguy cơ 6 tháng. Chắc e ko sao đâu, đợi thời gian nữa đến các cơ sở uy tín xét nghiệm lại.

Chúc em vui vẻ
A cho e biết trong 6 tháng đấy a có những triệu chứng rõ rệt như thế nào ạ
 

Ksd

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
A ơi a phát triệu trứng sau bao nhiêu ngày vậy
 

Stronger

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
Tôi vừa biết kết quả xn dương tính HIV cách đây 5 giờ, và giờ tôi vừa tập xong 30 phút gym. Tôi nghỉ ngơi chút để kịp suất bơi 4h chiều nay. Cuộc sống vẫn cứ trôi. Cảm ơn bạn đã cho tôi thêm động lực
 

nulatao

Chưa xác thực Tài khoản
Thành viên Chưa Xác Thực
A ơi cho e hỏi lúc QH a có oral sex và QH dùng bao k ạ
 

Fly

Đã xác thực Tài khoản
Thành viên Đã Xác Thực
Đúng, tôi bị nhiễm H, và tôi đã điều trị được hơn 3 tháng.


Khi biết mình mắc căn bệnh này, chẳng ai đủ mạnh mẽ để lạc quan, mà họ cũng phải trải những cung bậc cảm xúc khác nhau... chắc chắn là nước mắt, là tiếc nuối, là trách móc, rồi trấn an, rồi lo lắng, rồi sợ sệt và khi tất cả vào quỹ đạo, mình sẽ cảm thấy an nhiên hơn, mặc dù vẫn nhói chút buồn khổ che giấu dưới con mắt lơ đãng.


Khi bắt đàu dùng ARV, hay kèm theo INH hay Comtrim là hàng loạt biến đối của cơ thể. Phản ứng với tác dụng phụ, da xạm đen, rồi những biến đổi bất thường như mất ngủ, nhức xương do thiếu hụt vitamin... Ta chấp nhận sự thật ARV để đánh đổi một cuộc sống “bình thường” kéo dài, vì ai cũng có lí do riêng. Nhưng nhiều điểm chung là do gia đình, do muốn bắt đầu lại... vì bây giờ người ta nhắc đến H như một bệnh mãn tính dùng thuốc cả đời. Chi là thật khó để thừa nhận cho xã hội.


Nhưng giấu một nỗi niềm thật là khó khăn.


Và những ai còn đang điều trị bệnh khác song song với H, thì nỗi đau nhân lên gấp 2, gấp 3... nhưng tôi cũng đang đốt sùi mào gà. Ngoài chi phí đắt đỏ không được bảo hiểm chi trả, tôi vẫn phải cắn răng chịu đau đớn trước và sau khi đốt. Bạn tưởng tượng đốt nó cũng giống như kim châm, nhưng sau khi thuốc tê tan thì rất kinh hoàng, đó là chưa kể chăm sóc vết thương và theo dõi, tiếp tục đốt những lần tiếp theo nếu tái phát... Tôi nhớ lúc tôi đốt, nước mắt tôi cứ chảy ra, cha mẹ đã sinh tôi lành lạnh, tôi cũng được cho tiền để giáo dục đầy đủ, vậy mà chỉ vì 5p khoái lạc xác thịt mà tôi đánh mất tôi, đánh mất nụ cười vô tư, và nhìn tôi lúc này không khác một thứ *từ cấm* lăng loàn nhận quả báo. Nhưng đó chỉ là câu chuyện của tôi, còn những trường hợp phải phẫu thuật, tiêm bắp điều trị giang mai... thì thực sự đó là cả một sự tra tấn.


Dĩ nhiên giờ có nhiều thứ bệnh quái ác hơn nhưng tôi cũng không so sánh, mà tôi thực sự không muốn nghĩ tới.


Đau đon là vậy, cũng may tôi gặp những người bạn, cùng cảnh ngộ. Họ le lói từ trong bóng đêm, chấn tĩnh tôi. Kiên trì nghe tôi than thở, trấn an tôi trước những lo lắng, vì họ cũng từng sai lầm, có những người chung hoàn cảnh bệnh giống y như tôi. Nhưng giờ họ an nhiên, và sống rất yêu đời, họ tin an ủi tôi cũng là cách làm phước để họ giữ được sự an nhiên và có một cuộc sống “khoẻ mạnh”.


Có người điều trị cùng thơi gian với tôi, có người hơn năm, có người thì 7 năm... nhưng không ai nói cho tôi con số chính xác, bởi vì ngoài kia thực sự có nhiều kẻ thù khác nguy hiểm hơn H, sẵn sàng đóng sập cuộc đời ta. Suy nghĩ một cách tích cực tôi cũng có chút cảm ơn cái biến cố này, đúng hơn là người bạn đáng sợ mang tên HIV. (*)


Thế nhưng... tối qua là một đêm tôi mất ngủ thứ 2 hay 3 gì đó kể từ cái này tôi nhiễm H.


Vì trái đất này tròn, tôi phát hiện ra người mà tôi đa từng có nguy cơ. Họ đã có H từ rất lâu trước đó, họ nhận thức điều đó... nhưng không hiểu nội tâm của họ như thế nào, họ đi lây lan, hay nói cách khác họ trả thù đời. Trước đây, tôi cũng từng an ủi bản thân là chắc nó không biết, nó vô tình, nên tôi không trách cứ gì nó. Nhưng khi biết sự thật họ nhận thức việc mình mang H, mà vẫn đi lây truyền... thì đó thực sự quá tàn nhẫn với tôi, nó như nhát cắt cắt đứt giấc mơ của tôi, như mỗi kim đâm tôi đầy đau đớn. Thế là tôi vừa khóc, vừa uất, vừa hận, một trạng thái không thể giải toả được.


Đồng ý nó có thể có vẫn vấn vương tư tưởng nhục dục, hoặc gây ra hành vi nguy hiểm cho bạn tình... nhưng một tin nhắn thú nhận, một tin nhắn nặc danh. Sao nó không thể gửi cho tôi. Tôi không hiểu đằng sau khuôn mặt đượm buồn chiêm nghiệm cuộc sống, rồi hay đi chùa chiền, lại là một con rắn, cắn tôi, mà ko biết mình tôi hay còn bao nhiêu nạn nhân khác. Cho dù nó cũng có thể là nạn nhân, nhưng đừng vì sự yếu đuối của mình mà gây hại cho những người khác. Và rồi tôi trách nó, nhưng tôi lại trách mình gấp 10, vì cái sự ngu dốt và nông cạn của mình. Những gì tôi nhận hôm nay thực sự là đáng đời.


Tôi viết dòng này để xả hết nỗi uất ức của mình, tôi cũng không mong nhân quả gì cho nó. Chỉ mong nó bình yên, thanh thản và đừng gây hại cho người khác nữa. Nếu mong người khác quả báo thì khác gì người ta đâu.


Nhiễm thì cũng nhiễm rồi, đau đớn nếu là số phận thì cũng phải trải qua, nếu những ai đã đọc được những dòng này của tôi:


Nếu ai có H rồi thì hãy lạc quan an nhiên sống tiếp, giữ gìn cho người xung quanh để tránh lây lan thành dịch không kiểm soát;


Nếu ai tai qua nạn khỏi thì hãy sống tử tế, đừng nghĩ có Prep hay PEP rồi mà bung lụa, mà YOLO... tôi cũng không biết thứ gì sẽ xâm nhập vào cơ thể bạn, mà không biết có thứ bệnh nào đáng sợ đang rình rập. Và tôi cũng mong các bạn hãy giúp chúng tôi có thể bước ra ánh sáng, để khi điền hồ sơ, chúng tôi tự tin nói rằng mình có H.


Trong cuộc sống ngắn ngủi này, tôi cũng chỉ mong những người không may mắc bệnh này có thể ung dung đi lấy thuốc, được người thân và bạn bè thông cảm. Xa hơn một chút, tôi cũng chỉ mong Việt Nam! tụ hào không có thêm một ca nhiễm nào mới. Xa hơn chút nữa, là loại thuốc ít độc tính hơn, có thể duy trì trong một thời gian dài mà không dùng thuốc. Và đương nhiên, tôi mong một phương pháp chữa khỏi hoàn toàn mà an toàn, tiết kiệm.


Tôi viết những dòng trên để giải toả tòn bộ uất ức trong tôi, để tôi đủ mạnh mẽ để chiến đấu tiếp. Hãy động viên tôi, và nếu chia sẻ những nỗi niềm (cả vui cả buồn) ở bình luận dưới. Để tôi có thể lắng nghe, và có thể ngày nào đó sẽ là câu chuyện để tôi mang đi truyền cảm hứng.


Tái bút (*): tại sao tôi muốn cảm ơn căn bệnh mà tôi đang mang?
Vì nhờ nó, tôi cũng chỉnh chu với bản thân hơn: sinh hoạt điều độ, ăn ngủ lành mạnh, rồi sống gần với những giá trị nhân văn mà nếu không trải qua biến cố này tôi sẽ không bao giờ nhận ra, ví dụ như hướng về gia đình, hay thoát mình ra khỏi smartphone...
Đương nhiên không ai không muốn có bệnh và chữa khỏi bệnh!


“Nếu tất cả đều trơn láng,
Thì chắc gì ta đã nhận ra ta...”
Lưu Quang Vũ
Mến chào Hyvong811
Đọc xong bài viết của bạn mình ngậm ngùi, xong rồi mình khóc, khóc nức nở như 1 đứa trẻ. Rồi tắt ngang vì sợ ng khác thấy. Mình cũng giống như bạn, ngu dại trong giây lát. Không trách ng lây cho mình nữa mà trách bản thân mình ngu và mê mụi, thương cho số phận mình khổ và phải chịu khổ.
Ngày mà m biết m dt, mình muốn tự tử chết cho xong, nhưng suy nghỉ làm sao chết đc, mình còn má và các em, rồi mình lên mạng tìm hiểu, may thay H jo đc bs xem như bệnh mãn tính, mình tuân thủ điều trị thì sẽ ổn lâu dài mà ko bít dài lâu là đc bao lâu. Mình uống thuốc đc 25 ngày rồi kèm với Inh. Tới giờ mình còn tác dụng phụ nữa đó, hễ nghĩ tới là mình đỗ mồ hôi nhiều lắm. Còn bạn, lúc này tình hình sức khỏe bạn thế nào r, ổn chưa. Bạn có dự tính gì trong thời gian tới ko. Còn mình vẫn đi làm bình thg, cv btg nhưng trong đầu lúc nào cũng kêu trời, mình ko thể ngờ đc là mình bị H. Xin đc kết bạn với bạn riêng tư để tâm sự buồn vui. Làm bạn với mình nhe, để mình chia sẽ trong cuộc sống, r những vui buồn, jo mình thật rất cô đơn, ko dám nói với a trong gia đình, mình sợ nói ra thì mất đi nụ cười của họ vì mình có đág ko.
 
THÔNG TIN CẦN BIẾT: (PEP - PrEP - ARV) Nếu bạn có quan hệ tình dục không an toàn (không bao cao su, rách, tuột bao cao su) hoặc nguy cơ khác sợ lây nhiễm HIV, bạn cần tư vấn dùng thuốc chống lây nhiễm HIV trong 72 giờ đầu sau phơi nhiễm (PEP), phòng ngừa trước phơi nhiễm HIV (PrEP) hoặc khi bạn đã nhiễm HIV cần điều trị thuốc kháng virus HIV (ARV) tự túc, bảo mật thông tin cá nhân thì liên hệ phòng khám của Bác sĩ Bình: Phòng khám Viễn Đông (Đc: 361/4 Nguyễn Văn Luông, P.12, Q.6, TP.HCM - ĐT: 0828980808 - 0911009900) hoặc Phòng khám Hùng Vương (Đc: 106Đ, Tổ 5, Ấp 4, Nhị Thành, Thủ Thừa, Long An - ĐT: 0828980808 - 0911009900) để được Bác sĩ Bình trực tiếp tư vấn, khám bệnh và chỉ định điều trị phác đồ thuốc phù hợp. Bạn cần xét nghiệm nhanh HIV, gan, thận... trước khi dùng thuốc phơi nhiễm (PEP, PrEP, ARV) hoặc xét nghiệm theo dõi bệnh: TCD4, PCR tải lượng HIV, Công thức máu, Tổng phân tích nước tiểu, Đường huyết, Mỡ máu, Men gan, Chức năng thận, Ký sinh trùng, Tầm soát ung thư, Viêm gan B, C, Giang mai, Lậu, Chlamydia, Sùi mào gà và nhiều xét nghiệm khác... có thể liên hệ Lab Viễn Đông (Đc: 361/4 Nguyễn Văn Luông, P.12, Q.6, TP.HCM - ĐT: 0828980808 - 0911009900) hoặc Lab Hùng Vương (Đc: 114/2 Hùng Vương, P.9, Q.5, TP.HCM - ĐT: 0919809577 - 02838539845).
Top