Đúng, tôi bị nhiễm H, và tôi đã điều trị được hơn 3 tháng.
Khi biết mình mắc căn bệnh này, chẳng ai đủ mạnh mẽ để lạc quan, mà họ cũng phải trải những cung bậc cảm xúc khác nhau... chắc chắn là nước mắt, là tiếc nuối, là trách móc, rồi trấn an, rồi lo lắng, rồi sợ sệt và khi tất cả vào quỹ đạo, mình sẽ cảm thấy an nhiên hơn, mặc dù vẫn nhói chút buồn khổ che giấu dưới con mắt lơ đãng.
Khi bắt đàu dùng ARV, hay kèm theo INH hay Comtrim là hàng loạt biến đối của cơ thể. Phản ứng với tác dụng phụ, da xạm đen, rồi những biến đổi bất thường như mất ngủ, nhức xương do thiếu hụt vitamin... Ta chấp nhận sự thật ARV để đánh đổi một cuộc sống “bình thường” kéo dài, vì ai cũng có lí do riêng. Nhưng nhiều điểm chung là do gia đình, do muốn bắt đầu lại... vì bây giờ người ta nhắc đến H như một bệnh mãn tính dùng thuốc cả đời. Chi là thật khó để thừa nhận cho xã hội.
Nhưng giấu một nỗi niềm thật là khó khăn.
Và những ai còn đang điều trị bệnh khác song song với H, thì nỗi đau nhân lên gấp 2, gấp 3... nhưng tôi cũng đang đốt sùi mào gà. Ngoài chi phí đắt đỏ không được bảo hiểm chi trả, tôi vẫn phải cắn răng chịu đau đớn trước và sau khi đốt. Bạn tưởng tượng đốt nó cũng giống như kim châm, nhưng sau khi thuốc tê tan thì rất kinh hoàng, đó là chưa kể chăm sóc vết thương và theo dõi, tiếp tục đốt những lần tiếp theo nếu tái phát... Tôi nhớ lúc tôi đốt, nước mắt tôi cứ chảy ra, cha mẹ đã sinh tôi lành lạnh, tôi cũng được cho tiền để giáo dục đầy đủ, vậy mà chỉ vì 5p khoái lạc xác thịt mà tôi đánh mất tôi, đánh mất nụ cười vô tư, và nhìn tôi lúc này không khác một thứ *từ cấm* lăng loàn nhận quả báo. Nhưng đó chỉ là câu chuyện của tôi, còn những trường hợp phải phẫu thuật, tiêm bắp điều trị giang mai... thì thực sự đó là cả một sự tra tấn.
Dĩ nhiên giờ có nhiều thứ bệnh quái ác hơn nhưng tôi cũng không so sánh, mà tôi thực sự không muốn nghĩ tới.
Đau đon là vậy, cũng may tôi gặp những người bạn, cùng cảnh ngộ. Họ le lói từ trong bóng đêm, chấn tĩnh tôi. Kiên trì nghe tôi than thở, trấn an tôi trước những lo lắng, vì họ cũng từng sai lầm, có những người chung hoàn cảnh bệnh giống y như tôi. Nhưng giờ họ an nhiên, và sống rất yêu đời, họ tin an ủi tôi cũng là cách làm phước để họ giữ được sự an nhiên và có một cuộc sống “khoẻ mạnh”.
Có người điều trị cùng thơi gian với tôi, có người hơn năm, có người thì 7 năm... nhưng không ai nói cho tôi con số chính xác, bởi vì ngoài kia thực sự có nhiều kẻ thù khác nguy hiểm hơn H, sẵn sàng đóng sập cuộc đời ta. Suy nghĩ một cách tích cực tôi cũng có chút cảm ơn cái biến cố này, đúng hơn là người bạn đáng sợ mang tên HIV. (*)
Thế nhưng... tối qua là một đêm tôi mất ngủ thứ 2 hay 3 gì đó kể từ cái này tôi nhiễm H.
Vì trái đất này tròn, tôi phát hiện ra người mà tôi đa từng có nguy cơ. Họ đã có H từ rất lâu trước đó, họ nhận thức điều đó... nhưng không hiểu nội tâm của họ như thế nào, họ đi lây lan, hay nói cách khác họ trả thù đời. Trước đây, tôi cũng từng an ủi bản thân là chắc nó không biết, nó vô tình, nên tôi không trách cứ gì nó. Nhưng khi biết sự thật họ nhận thức việc mình mang H, mà vẫn đi lây truyền... thì đó thực sự quá tàn nhẫn với tôi, nó như nhát cắt cắt đứt giấc mơ của tôi, như mỗi kim đâm tôi đầy đau đớn. Thế là tôi vừa khóc, vừa uất, vừa hận, một trạng thái không thể giải toả được.
Đồng ý nó có thể có vẫn vấn vương tư tưởng nhục dục, hoặc gây ra hành vi nguy hiểm cho bạn tình... nhưng một tin nhắn thú nhận, một tin nhắn nặc danh. Sao nó không thể gửi cho tôi. Tôi không hiểu đằng sau khuôn mặt đượm buồn chiêm nghiệm cuộc sống, rồi hay đi chùa chiền, lại là một con rắn, cắn tôi, mà ko biết mình tôi hay còn bao nhiêu nạn nhân khác. Cho dù nó cũng có thể là nạn nhân, nhưng đừng vì sự yếu đuối của mình mà gây hại cho những người khác. Và rồi tôi trách nó, nhưng tôi lại trách mình gấp 10, vì cái sự ngu dốt và nông cạn của mình. Những gì tôi nhận hôm nay thực sự là đáng đời.
Tôi viết dòng này để xả hết nỗi uất ức của mình, tôi cũng không mong nhân quả gì cho nó. Chỉ mong nó bình yên, thanh thản và đừng gây hại cho người khác nữa. Nếu mong người khác quả báo thì khác gì người ta đâu.
Nhiễm thì cũng nhiễm rồi, đau đớn nếu là số phận thì cũng phải trải qua, nếu những ai đã đọc được những dòng này của tôi:
Nếu ai có H rồi thì hãy lạc quan an nhiên sống tiếp, giữ gìn cho người xung quanh để tránh lây lan thành dịch không kiểm soát;
Nếu ai tai qua nạn khỏi thì hãy sống tử tế, đừng nghĩ có Prep hay PEP rồi mà bung lụa, mà YOLO... tôi cũng không biết thứ gì sẽ xâm nhập vào cơ thể bạn, mà không biết có thứ bệnh nào đáng sợ đang rình rập. Và tôi cũng mong các bạn hãy giúp chúng tôi có thể bước ra ánh sáng, để khi điền hồ sơ, chúng tôi tự tin nói rằng mình có H.
Trong cuộc sống ngắn ngủi này, tôi cũng chỉ mong những người không may mắc bệnh này có thể ung dung đi lấy thuốc, được người thân và bạn bè thông cảm. Xa hơn một chút, tôi cũng chỉ mong Việt Nam! tụ hào không có thêm một ca nhiễm nào mới. Xa hơn chút nữa, là loại thuốc ít độc tính hơn, có thể duy trì trong một thời gian dài mà không dùng thuốc. Và đương nhiên, tôi mong một phương pháp chữa khỏi hoàn toàn mà an toàn, tiết kiệm.
Tôi viết những dòng trên để giải toả tòn bộ uất ức trong tôi, để tôi đủ mạnh mẽ để chiến đấu tiếp. Hãy động viên tôi, và nếu chia sẻ những nỗi niềm (cả vui cả buồn) ở bình luận dưới. Để tôi có thể lắng nghe, và có thể ngày nào đó sẽ là câu chuyện để tôi mang đi truyền cảm hứng.
Tái bút (*): tại sao tôi muốn cảm ơn căn bệnh mà tôi đang mang?
Vì nhờ nó, tôi cũng chỉnh chu với bản thân hơn: sinh hoạt điều độ, ăn ngủ lành mạnh, rồi sống gần với những giá trị nhân văn mà nếu không trải qua biến cố này tôi sẽ không bao giờ nhận ra, ví dụ như hướng về gia đình, hay thoát mình ra khỏi smartphone...
Đương nhiên không ai không muốn có bệnh và chữa khỏi bệnh!
“Nếu tất cả đều trơn láng,
Thì chắc gì ta đã nhận ra ta...”
Lưu Quang Vũ