Chào bác sĩ Bình và các anh chị em trong diễn đàn.
Hơn 1 năm rồi mình mới quay trở lại diễn đàn. Thực ra nick trước đây của mình không phải là nick này nhưng mình quên mất mật khẩu nên sử dụng một nick khác. Hôm nay quay trở lại diễn đàn, mình muốn chia sẻ những điều mình đã từng trải qua trong quá trình chờ đợi xét nghiệm cũng như gửi lời cảm ơn sâu sắc đến bác sĩ Bình và các anh chị em.
Cách đây hơn 1 năm rưỡi mình có quan hệ với một gái mại dâm. Mình nói thẳng luôn là mình chẳng bị ai xúi giục hay lôi kéo, tự bản thân mình lúc đấy muốn thử cảm giác bên ngoài. Mặc dù mình đã có biện pháp an toàn (bao cao su do mình chuẩn bị) nhưng cũng như nhiều anh em hiểu, dù có dùng biện pháp an toàn, dùng PEP thì vẫn cứ sợ hãi. Mình cũng không ngoại lệ, cơ mà khác với anh em là mình không sợ ngay. khoảng 1 tuần đầu tiên mình còn chả lo lắng gì, ăn uống ngủ nghỉ ngon lành và tất nhiên chẳng có triệu chứng gì. Nhưng sau 1 tuần, mình về quê và biết câu chuyện 1 anh bị nhiễm HIV do quan hệ với gái mại dâm thì mình bắt đầu lo lắng và lên mạng tìm hiểu rất nhiều. Chắc không ít anh em trong này cũng từng đọc mấy bài như anh thanh niên chỉ một lần nhỡ dại mà dính H, mấy tháng sau thì chết...hay đại loại như vậy. Thực sự mấy bài như vậy khiến mình mệt mỏi rất nhiều (sau này có kiến thức hơn thì mình mới hiểu những gì viết trong bài báo là không hợp lý). Mình bỗng dưng xuất hiện nhiều triệu chứng như trên mạng nói. Mình thực sự rất mệt mỏi và đau đớn, đấy là 1 tuần kiệt quệ của mình tụt gần 4 cân. Đúng lúc đấy thì mình biết diễn đàn này và bác sĩ Bình. Mình đã hỏi bác sĩ Bình rất nhiều thứ và đã vỡ lẽ ra rất nhiều điều. Khoảng thời gian sau đấy mình bắt đầu bình tâm lại rất nhiều, ăn ngon ngủ kỹ, các triệu chứng mất hết, cân nặng cũng phục hồi như cũ. Mình đẫ đi xét nghiêm sau 28 ngày, 5 tháng, 9 tháng và đều âm tính (tại sao lại không phải 3 tháng, 6 tháng thì mình sẽ nói sau). Bây giờ hơn 1 năm mình cảm thấy rất vui vẻ và chắc chắn sẽ không bao giờ mắc sai lầm như cũ. Có 1 số điều mình rút ra sau 1 năm như vậy muốn chia sẻ với mọi người.
1. 1 tuần đầu tiên khi mà mình không suy nghĩ gì thì cũng không có triệu chứng, nhưng 1 tuần sau thì mình xuất hiện một loạt triệu chứng. Sau khi được bác sĩ Bình khuyên nhủ đồng thời đọc được 2 bài báo viết về sự liên quan giữa suy nghĩ tiêu cực và bệnh tật. Mình hiểu rằng cách tốt nhất để loại bỏ những triệu chứng này là phải lạc quan và vui vẻ hơn trong suy nghĩ. => HIV không thể dễ dàng phát tác trong vài ngày được, và tâm lý tiêu cực thậm chí còn tàn phá cơ thể nhanh hơn bệnh tật rất nhiều.
2. Vậy mình làm thế nào để loại bỏ suy nghĩ tiêu cực này. Mình đã hẹn 1 lịch trong điện thoại vào ngày tái khám và quyết định sẽ không lên diễn đàn về bệnh này nữa. Điều khó khăn nhất là 5 ngày đầu tiên, cái suy nghĩ cứ muốn vào các trang web này thực sự rất ám ảnh mình. Thực sự thì lâu lâu mình vẫn nhấn vào trang web xem có ai nói gì tiếp không và phải đến 1 tuần sau mình mới thực sự bỏ được thói quen này. => Đọc quá nhiều về bệnh HIV sẽ chỉ càng khiến bạn bị ám ảnh về bệnh này.
3. Trước khi bắt đầu không vào các trang web thì mình đặt lịch trong điện thoại vào 28 ngày, 3 tháng và 6 tháng. Nhưng thực ra sau tháng đầu tiên, không lên các trang web, mình gần như chẳng nghĩ gì đến bệnh này nữa, đến 3 tháng và 6 tháng thì đúng thời điểm mình khá bận, xong cứ qua một thời gian mình mới nhớ lại và đi xét nghiệm máu cuối cùng dây dưa ra 5 tháng và 9 tháng. => Hãy quên đi và lạc quan lên, cố gắng một thời gian đầu, tự khắc bạn có thể lạc quan và vui vẻ hơn.
4. Hãy luôn tin tưởng bác sĩ Bình và đội ngũ bác sĩ. Nghiêm túc thì mình cũng hỏi rất nhiều vào giai đoạn đó và mình cũng thấy nhiều người hỏi tương tự, mình nghĩ các tư vấn viên và bác sĩ đều rất thông cảm. Nhưng những cmt kiểu không tin tưởng mà mình cảm giác chỉ muốn bác sĩ nói rằng "con bị bệnh rồi". Mình thấy khó hiểu vì khi nói về việc số người làm một việc thành công chỉ có 0,1% thì các bạn không bao giờ tin mình làm được, nhưng khi nói về việc có khả năng mình thất bại là 0,0001% thì các bạn luôn tin rằng đấy sẽ là mình. Những khi như vậy mình càng nể phục các bác sĩ đặc biệt là bác sĩ Bình vẫn tận tâm giải thích trả lời cho các bạn. => Các bác sĩ là người đã trải qua đào tạo và hiểu rõ mọi thứ, khi đã đặt câu hỏi và miêu tả nguy cơ một cách trung thực, bạn phải luôn tin vào bác sĩ. Nếu hỏi thì phải tin, không tin thì không hỏi.
Lời cuối cùng con muốn cám ơn bác sĩ Bình, người đã giúp con bình tĩnh và vượt qua giai đoạn khó khăn đó. Con chân thành cảm ơn bác sĩ.
Hơn 1 năm rồi mình mới quay trở lại diễn đàn. Thực ra nick trước đây của mình không phải là nick này nhưng mình quên mất mật khẩu nên sử dụng một nick khác. Hôm nay quay trở lại diễn đàn, mình muốn chia sẻ những điều mình đã từng trải qua trong quá trình chờ đợi xét nghiệm cũng như gửi lời cảm ơn sâu sắc đến bác sĩ Bình và các anh chị em.
Cách đây hơn 1 năm rưỡi mình có quan hệ với một gái mại dâm. Mình nói thẳng luôn là mình chẳng bị ai xúi giục hay lôi kéo, tự bản thân mình lúc đấy muốn thử cảm giác bên ngoài. Mặc dù mình đã có biện pháp an toàn (bao cao su do mình chuẩn bị) nhưng cũng như nhiều anh em hiểu, dù có dùng biện pháp an toàn, dùng PEP thì vẫn cứ sợ hãi. Mình cũng không ngoại lệ, cơ mà khác với anh em là mình không sợ ngay. khoảng 1 tuần đầu tiên mình còn chả lo lắng gì, ăn uống ngủ nghỉ ngon lành và tất nhiên chẳng có triệu chứng gì. Nhưng sau 1 tuần, mình về quê và biết câu chuyện 1 anh bị nhiễm HIV do quan hệ với gái mại dâm thì mình bắt đầu lo lắng và lên mạng tìm hiểu rất nhiều. Chắc không ít anh em trong này cũng từng đọc mấy bài như anh thanh niên chỉ một lần nhỡ dại mà dính H, mấy tháng sau thì chết...hay đại loại như vậy. Thực sự mấy bài như vậy khiến mình mệt mỏi rất nhiều (sau này có kiến thức hơn thì mình mới hiểu những gì viết trong bài báo là không hợp lý). Mình bỗng dưng xuất hiện nhiều triệu chứng như trên mạng nói. Mình thực sự rất mệt mỏi và đau đớn, đấy là 1 tuần kiệt quệ của mình tụt gần 4 cân. Đúng lúc đấy thì mình biết diễn đàn này và bác sĩ Bình. Mình đã hỏi bác sĩ Bình rất nhiều thứ và đã vỡ lẽ ra rất nhiều điều. Khoảng thời gian sau đấy mình bắt đầu bình tâm lại rất nhiều, ăn ngon ngủ kỹ, các triệu chứng mất hết, cân nặng cũng phục hồi như cũ. Mình đẫ đi xét nghiêm sau 28 ngày, 5 tháng, 9 tháng và đều âm tính (tại sao lại không phải 3 tháng, 6 tháng thì mình sẽ nói sau). Bây giờ hơn 1 năm mình cảm thấy rất vui vẻ và chắc chắn sẽ không bao giờ mắc sai lầm như cũ. Có 1 số điều mình rút ra sau 1 năm như vậy muốn chia sẻ với mọi người.
1. 1 tuần đầu tiên khi mà mình không suy nghĩ gì thì cũng không có triệu chứng, nhưng 1 tuần sau thì mình xuất hiện một loạt triệu chứng. Sau khi được bác sĩ Bình khuyên nhủ đồng thời đọc được 2 bài báo viết về sự liên quan giữa suy nghĩ tiêu cực và bệnh tật. Mình hiểu rằng cách tốt nhất để loại bỏ những triệu chứng này là phải lạc quan và vui vẻ hơn trong suy nghĩ. => HIV không thể dễ dàng phát tác trong vài ngày được, và tâm lý tiêu cực thậm chí còn tàn phá cơ thể nhanh hơn bệnh tật rất nhiều.
2. Vậy mình làm thế nào để loại bỏ suy nghĩ tiêu cực này. Mình đã hẹn 1 lịch trong điện thoại vào ngày tái khám và quyết định sẽ không lên diễn đàn về bệnh này nữa. Điều khó khăn nhất là 5 ngày đầu tiên, cái suy nghĩ cứ muốn vào các trang web này thực sự rất ám ảnh mình. Thực sự thì lâu lâu mình vẫn nhấn vào trang web xem có ai nói gì tiếp không và phải đến 1 tuần sau mình mới thực sự bỏ được thói quen này. => Đọc quá nhiều về bệnh HIV sẽ chỉ càng khiến bạn bị ám ảnh về bệnh này.
3. Trước khi bắt đầu không vào các trang web thì mình đặt lịch trong điện thoại vào 28 ngày, 3 tháng và 6 tháng. Nhưng thực ra sau tháng đầu tiên, không lên các trang web, mình gần như chẳng nghĩ gì đến bệnh này nữa, đến 3 tháng và 6 tháng thì đúng thời điểm mình khá bận, xong cứ qua một thời gian mình mới nhớ lại và đi xét nghiệm máu cuối cùng dây dưa ra 5 tháng và 9 tháng. => Hãy quên đi và lạc quan lên, cố gắng một thời gian đầu, tự khắc bạn có thể lạc quan và vui vẻ hơn.
4. Hãy luôn tin tưởng bác sĩ Bình và đội ngũ bác sĩ. Nghiêm túc thì mình cũng hỏi rất nhiều vào giai đoạn đó và mình cũng thấy nhiều người hỏi tương tự, mình nghĩ các tư vấn viên và bác sĩ đều rất thông cảm. Nhưng những cmt kiểu không tin tưởng mà mình cảm giác chỉ muốn bác sĩ nói rằng "con bị bệnh rồi". Mình thấy khó hiểu vì khi nói về việc số người làm một việc thành công chỉ có 0,1% thì các bạn không bao giờ tin mình làm được, nhưng khi nói về việc có khả năng mình thất bại là 0,0001% thì các bạn luôn tin rằng đấy sẽ là mình. Những khi như vậy mình càng nể phục các bác sĩ đặc biệt là bác sĩ Bình vẫn tận tâm giải thích trả lời cho các bạn. => Các bác sĩ là người đã trải qua đào tạo và hiểu rõ mọi thứ, khi đã đặt câu hỏi và miêu tả nguy cơ một cách trung thực, bạn phải luôn tin vào bác sĩ. Nếu hỏi thì phải tin, không tin thì không hỏi.
Lời cuối cùng con muốn cám ơn bác sĩ Bình, người đã giúp con bình tĩnh và vượt qua giai đoạn khó khăn đó. Con chân thành cảm ơn bác sĩ.
- 5
- Show all