Em thì không muốn cho cha mẹ biết nhưng họ muốn năm sau em lâp gia đình.em hoang mang không biết tính sao.nhưng chắc không ai dám lấy em khi biết.nhưng em muốn giấu biệt luôn.trời ơi không biếy phải làm sao cho đúng.
Em thì không muốn cho cha mẹ biết nhưng họ muốn năm sau em lâp gia đình.em hoang mang không biết tính sao.nhưng chắc không ai dám lấy em khi biết.nhưng em muốn giấu biệt luôn.trời ơi không biếy phải làm sao cho đúng.
Uh.mình cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.mình là đứa không hay chơi bời nhưng dù sao cũng đã dính thật rồi thì buồn cũng đâu có thay đổi gì được.mình vốn là người sống vui vẻ,như đã nói khó khăn nhất là cha mẹ.chứ còn lại thì không gì đáng ngại.qua chuyện này tôi nghĩ sao lúc trước lại buồn vì những chuyện đâu đâu.so với chuyện này thì những buồn phiền hằng ngày chẳng là gì.sống vui và thật ý nghĩa sẽ thấy lòng thanh thản hơn.cảm giác sống vì người khác thật yên bình.không phải so đo,ghen ghét nhau.có lẽ khi hiểu ra những chuyện như vậy thì có lẽ quá muộn để tân hưởng nó.hân hạnh
Bài coment quá hay...tôi cũng đã từng nghĩ như này...và đọc xong dòng tâm sự của bạn...tôi muốn ngày nào tôi cũng đọc lại để kiềm chế csong...cảm ơn bạn...chúc bạn luôn mạnh khoẻ...lạc quan...ko sao hết bạn nhé...con 1 ngày, 1 tuần , 1 tháng , 1 năm, 10 năm, 20 năm...để sống cũng luôn sống vui và sống thật ý nghĩa...với ngừoi như bạn tôi tin bạn sẽ mạnh khoẻ vài chục năm ...yên tâm giữ sk...Uh.mình cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.mình là đứa không hay chơi bời nhưng dù sao cũng đã dính thật rồi thì buồn cũng đâu có thay đổi gì được.mình vốn là người sống vui vẻ,như đã nói khó khăn nhất là cha mẹ.chứ còn lại thì không gì đáng ngại.qua chuyện này tôi nghĩ sao lúc trước lại buồn vì những chuyện đâu đâu.so với chuyện này thì những buồn phiền hằng ngày chẳng là gì.sống vui và thật ý nghĩa sẽ thấy lòng thanh thản hơn.cảm giác sống vì người khác thật yên bình.không phải so đo,ghen ghét nhau.có lẽ khi hiểu ra những chuyện như vậy thì có lẽ quá muộn để tân hưởng nó.hân hạnh
bạn đung bi quan thế,tạm thời đừng nên nói với bố mẹ biết bạn ạ,bạn hãy cố gắng lên,biết đâu vài năm nữa có thuốc chữa HIV thì saoKhi sinh ra thì ai mà không chết hả bạn.sống bao lâu không quan trọng mà trong thời gian đó mình đã sống như thế nào.có lẽ quãng thời gian trước tôi chưa nhận ra ý nghĩa của cuộc sống.nhưng khi ta ngặt nghèo nhất thì mới nhận ra.vì cha mẹ,tôi phải sống.cha m ẹ đã nuôi tôi lớn chừng này chưa làm được gì mà chết dễ dàng vậy sao.tôi là con trai trưởng còn trách nhiệm lớn lao cho gia đình.tôi đã biết cái khó của người bị nhiễm thì đừng ai gây cho người khác cái khó như mình đang chịu.HIV không đáng sợ mà cái đáng sợ ở lòng dạ con người.nói ra thêm xấu hổ khi chính mình là tình nguyện viên tuyên truyền phòng chống HIV/AIDS ngày 1/12 vừa rồi.đeo cho đồng nghiệp biểu tượng chống HIV mà quên đeo cho bản thân.bây giờ chính mình lại bị nhiễm.
chào bạn ; tôi cũng hy vọng trong một ngày ko xa ,y học sẽ có thuốc chữa dứt điểm căn bệnh quái ác nàyMình cũng hy vọng như vậy.để giải thoát cho biết bao nhiêu người.cố gắng sống vui để đợi cái ngày đó vâỵ.
đúng rồi bạn,hãy cố gắng lên mà sống,vì bố mẹ bạn và vì bản thản bạn,chúng tôi sẽ luôn ở bên bạnMình cũng hy vọng như vậy.để giải thoát cho biết bao nhiêu người.cố gắng sống vui để đợi cái ngày đó vâỵ.
Bạn cứ vui vẽ lạc quan lên đi ! Chắc chắn sẽ có thuốc đặc trị. Y học hiện đại không có gì là không thể, khoảng 2 năm nữa thôi, không lâu đâu. Cứ vô tư lên đi Bạn thân yêu ! Giữ gìn sức khỏe, sống yêu đời nhé ! Thân !chia buồn với bạn nhá,cố gắng lên, sống đầy nghị lực lên nhá
Em cứ sống lạc quan và tham gia điều trị ARV đầy đủ. Mấy chục năm sau em đã già rồi thì cái ngày đó là do tuổi già mà thôi.Mình cũng hy vọng như vậy.để giải thoát cho biết bao nhiêu người.cố gắng sống vui để đợi cái ngày đó vâỵ.
Bác Sĩ ơi em đang bị ho ko biết có phải do Lao ko nữa em có gửi phim x quang cho bác sĩ coi sơ giúp em được không ạ
Em vừa làm xét nghiệm ban đầu do Mai Khôi giới thiệu qua Phạm Ngọc Thạch.ko biếy bệnh tình mình đến đâu.