"Những lời này, con viết lên đây, là để mong mẹ hiền tha thứ .."
VP, ngày 22/07
Hnay con đau và ngứa khắp người mẹ ạh, con khó chịu lắm. Hồi bé , hễ đau là kêu la vòi vĩnh mẹ liền, bjo phải tự mình gánh chịu về bản thân mình thôi..
Mẹ biết không, đã bao ngày tháng nay ,có những chuyện luôn ở đầu con mọi lúc khi con tỉnh, cần lắm có ng chia sẻ,mà con ko nói được, con muốn phát điên .
Con thấy trống rỗng quá, con chẳng nghĩ được ngày mai sẽ ra sao, như một người chưa lớn, vẫn muốn dựa dẫm vào bờ vai mẹ, bờ vai hôm nay con thấy, gầy guộc , mỏng manh hơn rất nhiều. Cũng vì mẹ lo cho ae con nên mới vậy phải không hả mẹ?
Hnay, con vẫn mạnh khỏe ngồi ăn cơm với mẹ, nhỡ mai này con ốm, không được ăn cơm mẹ nấu nữa thì tội con quá..
Nam mô a di đà phật !
Những ngày qua hôm nào con cũng nguyện cầu, cầu cho con được bình an, cho con qua được kiếp nạn này. Cho con có cơ hội làm "người bình thường" ! Như vậy, Con có tham lam quá không ?
Trên đường đi làm về (tự hỏi sao đường mỗi ngày một xa đến thế), con nghĩ mông nung lắm. Con nghĩ mọi người sẽ đối xử với con như thế nào nếu con là một đứa bệnh , có thể lây nhiễm cho bất kì ai?
Con nghĩ từng người sẽ bỏ con lại thôi, chả ai chơi với người mang họa như con hết. Lúc ấy con lại nghĩ đến mẹ. Chắc chỉ có mẹ vẫn bao dung con, mẹ nhỉ.
Xã hội là vậy, phức tạp quá , đến giờ con mí cảm nhận được đâu là lẽ sống. Trước giờ con ngu ngốc quá mà.
Con nhớ những ngày mùa đông, những ngày đi tát nước ngoài đồng, những ngày sợ ma giữa đồng ngô , những ngày mùa lúa đến.
Con nhớ những ngày mùa đông, những năm nấu bếp lửa sưởi ấm, nhớ những ngày nướng khoai thơm nức, những củ khoai cháy đen nhưng thơm lừng.
Nhớ những ngày ngồi bên bếp cạnh bà kể về chuyện triến tranh ngày xưa, sao thấy mọi người như những anh hùng thế.
Những ngày giáp tết quét nhà, lau lá gói bánh, tất cả vị tết.
Hiện tại làm con thấy mỏi mệt quá. Con chẳng thể vô tư được nữa, gặm nhấm sự ân hận, tội lõi.
Ngày mai, có thể sẽ là ngày đứa con hồn nhiên ngày nào chết đi cùng nhừng ước mơ, hy vọng sẽ bik vùi lấp. Hoẵh cực kì may mắn con được sinh ra một lần nữa ,
Nếu có phải gánh tội đời này, con vẫn nhất định sống tiếp. Sống để cố gắng những ngày sau đó có thể phụ giúp và bên mẹ nhiều hơn. Bjo ổn , con cũng sẽ đi...
Cậu út lớn rồi, nhanh lấy vợ cho a được nhờ!
Đến đây thoi, tiếp tục hy vọng tiếp tục cầu nguyện, muốn ngủ một giâc sáng mai dậy quên hết lo toan được không?
Con xin lỗi, mẹ àh , ngủ ngon nhé !!!
P/S : mai mình sẽ đi hà nội, đi để dập tắt hết hy vọng hoặc là cho mình một niềm hy vọng mới.
Đêm nay mưa gió lớn, nằm mình mà buồn...
Gửi từ SM-E500H của tôi bằng cách sử dụng Tapatalk
VP, ngày 22/07
Hnay con đau và ngứa khắp người mẹ ạh, con khó chịu lắm. Hồi bé , hễ đau là kêu la vòi vĩnh mẹ liền, bjo phải tự mình gánh chịu về bản thân mình thôi..
Mẹ biết không, đã bao ngày tháng nay ,có những chuyện luôn ở đầu con mọi lúc khi con tỉnh, cần lắm có ng chia sẻ,mà con ko nói được, con muốn phát điên .
Con thấy trống rỗng quá, con chẳng nghĩ được ngày mai sẽ ra sao, như một người chưa lớn, vẫn muốn dựa dẫm vào bờ vai mẹ, bờ vai hôm nay con thấy, gầy guộc , mỏng manh hơn rất nhiều. Cũng vì mẹ lo cho ae con nên mới vậy phải không hả mẹ?
Hnay, con vẫn mạnh khỏe ngồi ăn cơm với mẹ, nhỡ mai này con ốm, không được ăn cơm mẹ nấu nữa thì tội con quá..
Nam mô a di đà phật !
Những ngày qua hôm nào con cũng nguyện cầu, cầu cho con được bình an, cho con qua được kiếp nạn này. Cho con có cơ hội làm "người bình thường" ! Như vậy, Con có tham lam quá không ?
Trên đường đi làm về (tự hỏi sao đường mỗi ngày một xa đến thế), con nghĩ mông nung lắm. Con nghĩ mọi người sẽ đối xử với con như thế nào nếu con là một đứa bệnh , có thể lây nhiễm cho bất kì ai?
Con nghĩ từng người sẽ bỏ con lại thôi, chả ai chơi với người mang họa như con hết. Lúc ấy con lại nghĩ đến mẹ. Chắc chỉ có mẹ vẫn bao dung con, mẹ nhỉ.
Xã hội là vậy, phức tạp quá , đến giờ con mí cảm nhận được đâu là lẽ sống. Trước giờ con ngu ngốc quá mà.
Con nhớ những ngày mùa đông, những ngày đi tát nước ngoài đồng, những ngày sợ ma giữa đồng ngô , những ngày mùa lúa đến.
Con nhớ những ngày mùa đông, những năm nấu bếp lửa sưởi ấm, nhớ những ngày nướng khoai thơm nức, những củ khoai cháy đen nhưng thơm lừng.
Nhớ những ngày ngồi bên bếp cạnh bà kể về chuyện triến tranh ngày xưa, sao thấy mọi người như những anh hùng thế.
Những ngày giáp tết quét nhà, lau lá gói bánh, tất cả vị tết.
Hiện tại làm con thấy mỏi mệt quá. Con chẳng thể vô tư được nữa, gặm nhấm sự ân hận, tội lõi.
Ngày mai, có thể sẽ là ngày đứa con hồn nhiên ngày nào chết đi cùng nhừng ước mơ, hy vọng sẽ bik vùi lấp. Hoẵh cực kì may mắn con được sinh ra một lần nữa ,
Nếu có phải gánh tội đời này, con vẫn nhất định sống tiếp. Sống để cố gắng những ngày sau đó có thể phụ giúp và bên mẹ nhiều hơn. Bjo ổn , con cũng sẽ đi...
Cậu út lớn rồi, nhanh lấy vợ cho a được nhờ!
Đến đây thoi, tiếp tục hy vọng tiếp tục cầu nguyện, muốn ngủ một giâc sáng mai dậy quên hết lo toan được không?
Con xin lỗi, mẹ àh , ngủ ngon nhé !!!
P/S : mai mình sẽ đi hà nội, đi để dập tắt hết hy vọng hoặc là cho mình một niềm hy vọng mới.
Đêm nay mưa gió lớn, nằm mình mà buồn...
Gửi từ SM-E500H của tôi bằng cách sử dụng Tapatalk
- 3
- Show all