vietnamboth
Sức sống mới
Tôi viêt những dòng này những mong vơi đi nỗi buồn, có chăng? Những dòng tôi viết khi chuẩn bị uống viên ARV thứ 3 trong đòi mình. Tôi nhiễm H. Muốn vơi đi lắm chứ, nhưng có lẽ cũng chẳng vơi được gì, chuyện đã dĩ lỡ và nếu ai đó bảo rằng hãy xem như bình thường và sống tiếp, thì có lẽ họ chưa bao giờ là người nhiễm H.
Tôi chưa từng trách ai, mà tôi tự trách bản thân mình, nhiều nhiều lắm...
cuộc đời vốn dĩ không bằng phẳng cho những người mang dòng máu đồng tính như cúng tôi, vốn đã là nhóm thiểu số của xã hội, giờ đây, tôi lại gia nhập vào gia đình thiểu số hơn.
các anh chị điều khuyên rằng nó chỉ là căng bệnh mãn tính. Nhưng hỡi ơi, nếu tôi cẩn thận hơn, tôi bình tĩnh hơn thì chắc gì giờ này tôi ngồi đây nối tiếc. Nếu như, ad, mà cuốc đời thì làm gì có chuyện phải nói nếu như là xong.
Tôi bị lạm dụng năm tôi lên 7,8 gì đó, kiến thức về giới tính của một thằng nhóc con ử vùng quê thì làm gì biết chuyện đồng tính, những người đã ảnh hưởng đến giới tính của tôi, à họ không đồng tính, họ là đàn ông. Và câu chuyện thằng nhóc con 7,8 tuổi đồng tính bóng gió ở một vùng quê hẻo lánh cứ thế truyền tai nhau. Đôi khi là những lời miệt thị, đôi lúc là những trận đòn..
tôi lớn lên như thế với mặc cảm tội lôci về cái giới tính của mình. Ba mẹ thì quần quật kiếm tiền nuôi tôi ăn học. Cũng là người lam lũ, nên chuyện dạy dỗ con cái về giới tính chắc là còn quá xa xôi.
Rồi thì lên sài gòn học. Tôi dấu kính cái giới tính chết tiệt của mình, lao vào học hành kiếm tiền. Đôi khi ba mẹ cũng có nghi ngờ này nọ, nhưng....lại lặng im và cũng vì sĩ diện nên không bao giờ đặc vấn đề này.
Rồi công việc cũng tốt, sài gòn mà thứ gì cũng có, tôi gặp gỡ vài người. Ban đầu thì là những lãng mạn yêu đuuowng, nhưng cái giới này, khó khăn lắm ngừoi ta mới không ngủ với nhau trước rồi nói chuyện tình cảm sau. Đôi khi, mỗi lần tham gia vào tình một giờ, tình một đêm tôi lại vừa cười, vừa khóc. Cươif vì mình cũng còn người ham muốn, còn được cảm thấy tồn tại, khóc vì cảm thấy mình không còn là bản thân mình đâu nữa, tôi là ai đây?
Tôi cũng biết về H, cũng từng tham gia tuyên truyền phòng chống, nhưng sao? Oqf thì chắc không phải mình đâu, ờ thì cũng không đến nỗi nào.
Nhưng.... Sài gon mà, cái gì cũng có.
Tôi đi xét nghiệm vì gặp ng iu hiện tại và muốn có kế hoạch lâu dài.... Lúc cầm tờ xét nghiệm trong tay, tôi như không cảm xúc, Dưong Tính, người ta giao 1 lá thư và trong đó là án tử mà không có ai kề bên. Tôi không biết làm gì. Tôi quay về bàn làm việc, không khóc được vì khóc thì đồng mghiep sẽ hỏi han. Tôi còn món nợ lớn, phải trả nếu không ba mẹ tôi không ở trong ngôi nhà tôi vừa mua cho gia đình được.
lúc tôi cảm nhận được mình có được tình thương ba mẹ, anh em, bạn bè, người iu, là lúc tôi biết mình sẽ chết. Chết trong sự khinh bỉ, xầm xì của xã hội... Tôi không muốn vậy, tôi muốn mình chết nhưng vẫn phải đẹp, tôi không muốn mình xấu. 5 năm. Tôi cho mình kế hoạch, vừa đủ để trả nợ ngân hàng, vừa đủ chết đẹp. Tôi định sẽ dùng điện giật. Chể chắc sẽ nhanh...
và rồi tôi tìm được diễn đàn này, gặp anh Bình, cô Nga. Những người mang lại cho tôi sự hi vọng mới.
tối tối, nhìn mẹ bên cạnh bàn máy may, ba ngồi xem film viêt nam, tôi đã khóc, hạnh phúc vốn quá đơn giản thế mà tôi chưa bao giờ nhận ra.
mẹ tôi có phần nghi ngờ vì dạo này tôi chăm sóc ba meh nhiều hơn... Mẹ biết tôi đang dấu điều gì đó. Đến nốic tôi kua vitamin uống, mẹ cũng cảm thấy âu lo.
nhiều khi một mình tôi tự trách bản thân mình ko biết trân trọng nhuẽn g gì mình đang có, rồi một phần khác tôi lại tự nhủ rằng, yêu thương là không bao giờ muộn, có lẽ, ông trời cho tôi biết một tín hiệu để tôi sống chậm lại, biết trân trọng những gì trôi qua hơn...
h không chừa một ai, xin đừng như tôi.
Tôi chưa từng trách ai, mà tôi tự trách bản thân mình, nhiều nhiều lắm...
cuộc đời vốn dĩ không bằng phẳng cho những người mang dòng máu đồng tính như cúng tôi, vốn đã là nhóm thiểu số của xã hội, giờ đây, tôi lại gia nhập vào gia đình thiểu số hơn.
các anh chị điều khuyên rằng nó chỉ là căng bệnh mãn tính. Nhưng hỡi ơi, nếu tôi cẩn thận hơn, tôi bình tĩnh hơn thì chắc gì giờ này tôi ngồi đây nối tiếc. Nếu như, ad, mà cuốc đời thì làm gì có chuyện phải nói nếu như là xong.
Tôi bị lạm dụng năm tôi lên 7,8 gì đó, kiến thức về giới tính của một thằng nhóc con ử vùng quê thì làm gì biết chuyện đồng tính, những người đã ảnh hưởng đến giới tính của tôi, à họ không đồng tính, họ là đàn ông. Và câu chuyện thằng nhóc con 7,8 tuổi đồng tính bóng gió ở một vùng quê hẻo lánh cứ thế truyền tai nhau. Đôi khi là những lời miệt thị, đôi lúc là những trận đòn..
tôi lớn lên như thế với mặc cảm tội lôci về cái giới tính của mình. Ba mẹ thì quần quật kiếm tiền nuôi tôi ăn học. Cũng là người lam lũ, nên chuyện dạy dỗ con cái về giới tính chắc là còn quá xa xôi.
Rồi thì lên sài gòn học. Tôi dấu kính cái giới tính chết tiệt của mình, lao vào học hành kiếm tiền. Đôi khi ba mẹ cũng có nghi ngờ này nọ, nhưng....lại lặng im và cũng vì sĩ diện nên không bao giờ đặc vấn đề này.
Rồi công việc cũng tốt, sài gòn mà thứ gì cũng có, tôi gặp gỡ vài người. Ban đầu thì là những lãng mạn yêu đuuowng, nhưng cái giới này, khó khăn lắm ngừoi ta mới không ngủ với nhau trước rồi nói chuyện tình cảm sau. Đôi khi, mỗi lần tham gia vào tình một giờ, tình một đêm tôi lại vừa cười, vừa khóc. Cươif vì mình cũng còn người ham muốn, còn được cảm thấy tồn tại, khóc vì cảm thấy mình không còn là bản thân mình đâu nữa, tôi là ai đây?
Tôi cũng biết về H, cũng từng tham gia tuyên truyền phòng chống, nhưng sao? Oqf thì chắc không phải mình đâu, ờ thì cũng không đến nỗi nào.
Nhưng.... Sài gon mà, cái gì cũng có.
Tôi đi xét nghiệm vì gặp ng iu hiện tại và muốn có kế hoạch lâu dài.... Lúc cầm tờ xét nghiệm trong tay, tôi như không cảm xúc, Dưong Tính, người ta giao 1 lá thư và trong đó là án tử mà không có ai kề bên. Tôi không biết làm gì. Tôi quay về bàn làm việc, không khóc được vì khóc thì đồng mghiep sẽ hỏi han. Tôi còn món nợ lớn, phải trả nếu không ba mẹ tôi không ở trong ngôi nhà tôi vừa mua cho gia đình được.
lúc tôi cảm nhận được mình có được tình thương ba mẹ, anh em, bạn bè, người iu, là lúc tôi biết mình sẽ chết. Chết trong sự khinh bỉ, xầm xì của xã hội... Tôi không muốn vậy, tôi muốn mình chết nhưng vẫn phải đẹp, tôi không muốn mình xấu. 5 năm. Tôi cho mình kế hoạch, vừa đủ để trả nợ ngân hàng, vừa đủ chết đẹp. Tôi định sẽ dùng điện giật. Chể chắc sẽ nhanh...
và rồi tôi tìm được diễn đàn này, gặp anh Bình, cô Nga. Những người mang lại cho tôi sự hi vọng mới.
tối tối, nhìn mẹ bên cạnh bàn máy may, ba ngồi xem film viêt nam, tôi đã khóc, hạnh phúc vốn quá đơn giản thế mà tôi chưa bao giờ nhận ra.
mẹ tôi có phần nghi ngờ vì dạo này tôi chăm sóc ba meh nhiều hơn... Mẹ biết tôi đang dấu điều gì đó. Đến nốic tôi kua vitamin uống, mẹ cũng cảm thấy âu lo.
nhiều khi một mình tôi tự trách bản thân mình ko biết trân trọng nhuẽn g gì mình đang có, rồi một phần khác tôi lại tự nhủ rằng, yêu thương là không bao giờ muộn, có lẽ, ông trời cho tôi biết một tín hiệu để tôi sống chậm lại, biết trân trọng những gì trôi qua hơn...
h không chừa một ai, xin đừng như tôi.
- 1
- Show all