Mình được sinh ra trong một gia đình vật chất đầy đủ, mình học và làm việc bình thường, mọi người xung quanh yêu mến, họ luôn xem mình như người em vậy, mình cũng chả đối xử với ai ác độc hay bẩn tính, luôn âm thầm mong những người mình gặp luôn vui vẻ.
Đó là vào cuối 2017 khi áp lực công việc và học tập đè lên vai tới mức mình bị trầm cảm lần đầu tiên trong đời, tệ hơn hết, đó là tết Mậu Tuất, mình sẽ không bao giờ quên những ngày mà phải sống chung với nó cùng với sự cô đơn khi chẳng mấy ai ở nhà, không có ai để chia sẻ, và thế là, mình tìm sự kết nối bằng cách làm tình một lần và cũng là lần đầu tiên với một người đàn ông mình chưa từng biết. Chiều đó, mình khóc, khóc vì lần đầu trao cho người lạ, thế là mình sợ bị HIV, nên tình cờ tra google ra được bác sĩ Bình và tối hôm đấy hẹn em của bác sĩ ra nhận thuốc phơi nhiễm rồi tối uống, và đó đã kết thúc mùng 2 Tết.
Tiếp tới là những tối đau đến khóc khi mọi người vui cười còn mình thì nằm trên lầu khóc, khóc vì sự cô đơn và đau đầu không tả nổi.
39 ngày sau xét nghiệm ở Bác sĩ Bình và được kết quả là âm tính, mình vui lắm, cười suốt luôn, 93 ngày sau cũng âm tính, mình cười mãi.
Mình đã sống với nụ cười ấy khi mà mình luôn bận rộn với những dự án công nghệ, những buổi trà sữa nói chuyện với bạn bè vui vẻ, những buổi tối hôn mẹ và nói Con yêu mẹ bằng cả trái tim, và không quan hệ gì với ai hết, sống lành mạnh và giúp đỡ mọi người.
Cho tới khi
Mình đi đại tiện ra máu và mình khám bác sĩ, mình chỉ nghĩ là do mình ngồi nhiều quá nên bị Trĩ, mình chỉ thấy nó hài hước cho tới khi nhận tờ giấy chuẩn đoán Sùi Mào Gà ở hậu môn. Ba mình thì bảo không sao đâu, mình chỉ lẳng lặng vào nhà vệ sinh mà khóc, khóc rất nhiều, mình trách đời, trách bản thân rằng mình đã quá cô đơn, quá trầm cảm để rồi dẫn tới hành động này, khóc nhiều lắm. Khi đốt kiêm mổ, phải nhìn tờ viện phí mà mình khóc, khóc vì nó quá đắt, cứ ngỡ vào bệnh viện tư mổ trĩ mà ai ngờ đốt sùi mào gà để đắt thế này. Phẫu thuật xong, mình khóc, vào phòng nghỉ, mình khóc, gặp mẹ, mình khóc, ở một mình cũng khóc. Chỉ vì một lỗi lầm khi mình trầm cảm và cô đơn đã đưa mình về lại đúng vị trí này.
May mắn thay mình có 2 người bạn duy nhất biết về câu chuyện của mình và thông cảm, mình lại khóc tiếp vì phải chi ngay Tết ấy, mình tìm sự giúp đỡ tâm lý, mình cầu cứu thì có lẽ mình đã thật sự hạnh phúc.
Bây giờ mình cũng không khóc nhiều nhưng lại sợ, sợ rằng Sùi sẽ tái phát và mình phải nằm viện rồi đi đứng khó khăn. Mình chỉ có một điều ước rằng Sùi Mào Gà sẽ biến mất khỏi cơ thể mình mãi mãi để mình có thể vui vẻ tự tin trao nhiều yêu thương và giúp đỡ những người xung quanh.
Đó là vào cuối 2017 khi áp lực công việc và học tập đè lên vai tới mức mình bị trầm cảm lần đầu tiên trong đời, tệ hơn hết, đó là tết Mậu Tuất, mình sẽ không bao giờ quên những ngày mà phải sống chung với nó cùng với sự cô đơn khi chẳng mấy ai ở nhà, không có ai để chia sẻ, và thế là, mình tìm sự kết nối bằng cách làm tình một lần và cũng là lần đầu tiên với một người đàn ông mình chưa từng biết. Chiều đó, mình khóc, khóc vì lần đầu trao cho người lạ, thế là mình sợ bị HIV, nên tình cờ tra google ra được bác sĩ Bình và tối hôm đấy hẹn em của bác sĩ ra nhận thuốc phơi nhiễm rồi tối uống, và đó đã kết thúc mùng 2 Tết.
Tiếp tới là những tối đau đến khóc khi mọi người vui cười còn mình thì nằm trên lầu khóc, khóc vì sự cô đơn và đau đầu không tả nổi.
39 ngày sau xét nghiệm ở Bác sĩ Bình và được kết quả là âm tính, mình vui lắm, cười suốt luôn, 93 ngày sau cũng âm tính, mình cười mãi.
Mình đã sống với nụ cười ấy khi mà mình luôn bận rộn với những dự án công nghệ, những buổi trà sữa nói chuyện với bạn bè vui vẻ, những buổi tối hôn mẹ và nói Con yêu mẹ bằng cả trái tim, và không quan hệ gì với ai hết, sống lành mạnh và giúp đỡ mọi người.
Cho tới khi
Mình đi đại tiện ra máu và mình khám bác sĩ, mình chỉ nghĩ là do mình ngồi nhiều quá nên bị Trĩ, mình chỉ thấy nó hài hước cho tới khi nhận tờ giấy chuẩn đoán Sùi Mào Gà ở hậu môn. Ba mình thì bảo không sao đâu, mình chỉ lẳng lặng vào nhà vệ sinh mà khóc, khóc rất nhiều, mình trách đời, trách bản thân rằng mình đã quá cô đơn, quá trầm cảm để rồi dẫn tới hành động này, khóc nhiều lắm. Khi đốt kiêm mổ, phải nhìn tờ viện phí mà mình khóc, khóc vì nó quá đắt, cứ ngỡ vào bệnh viện tư mổ trĩ mà ai ngờ đốt sùi mào gà để đắt thế này. Phẫu thuật xong, mình khóc, vào phòng nghỉ, mình khóc, gặp mẹ, mình khóc, ở một mình cũng khóc. Chỉ vì một lỗi lầm khi mình trầm cảm và cô đơn đã đưa mình về lại đúng vị trí này.
May mắn thay mình có 2 người bạn duy nhất biết về câu chuyện của mình và thông cảm, mình lại khóc tiếp vì phải chi ngay Tết ấy, mình tìm sự giúp đỡ tâm lý, mình cầu cứu thì có lẽ mình đã thật sự hạnh phúc.
Bây giờ mình cũng không khóc nhiều nhưng lại sợ, sợ rằng Sùi sẽ tái phát và mình phải nằm viện rồi đi đứng khó khăn. Mình chỉ có một điều ước rằng Sùi Mào Gà sẽ biến mất khỏi cơ thể mình mãi mãi để mình có thể vui vẻ tự tin trao nhiều yêu thương và giúp đỡ những người xung quanh.
- 2
- Show all