vietnamboth
Sức sống mới
Sống hay tồn tại?
Đôi khi tôi tự hỏi mình mỗi sáng thức dậy. Tôi chỉ mong trời đừng sáng, tôi chỉ mong mình được nằm đấy, ngày đừng qua. Đời tôi chưa làm gì sai lầm lớn như lần đó, xem thường tính mạng mình đến như vậy. Để giờ đây, mỗi ngày, thức dậy là một sự dằn vặt, là một sự ăn năn.
Giá như....
Nửa đời người, tôi là đứa con ngoan trò giỏi, là niềm tự hào của những người xung quanh.
Nửa đời người còn lại, tôi sống kếp sống thừa. Giờ tôi chỉ mong đến lúc ba mẹ cần, thì tôi có thể chăm nom, chứ van lại Phật Trời, đừng để cha mẹ chăm nom cho tôi. Nếu điều đó xảy ra, chắc tôi xin bất hiếu...
Anh Bình, Cô Nga và mọi người khuyên rất nhiều, bệnh mãn tính thôi, tôi tuân thủ đúng thì sống tốt. Nhưng tôi biết sẽ có nhiều khó khăn trước mắt lắm.
Sống và tồn tại là hai khai niệm khác nhau lắm chứ.
Như tôi bây giờ, chưa biết chừng chỉ là đang cố gắng tồn tại, để có thể báo hiều cha mẹ, lo lắng cho gia đình. Bản thân mình, tôi coi như nửa đời bỏ lại. Nhưng nhiều khi cũng tham lam lắm. Tôi nhớ mình từng là đạo diễn văn nghệ cho anh em cơ quan, tôi nhớ mình từng chém gió mang lại tiếng cười trên fb, giờ đây, người đó không còn nữa. chỉ là một cái xác, lê thân mình qua hết chuỗi ngày u ám này.
Tôi đếm từng ngày trôi qua, bao lâu? bao lâu nữa? 20 năm nghĩa là dài lắm, tôi cũng không biết bao nhiêu ngày, nhưng 1 tháng trời kể từ ngày nhận xét nghiệm dương tính đến giờ, tôi thấy nó dài đăng đẵng...
Ai cho tôi cơ hội làm lại từ đầu? không có ai cả, vì đó là cái giá phải trả khi tôi phạm sai lầm. Ngục tù trái tim ngục tù lí trí, đã nhốt tôi lại rồi, giờ chỉ là sự tồn tại. Tôi cầu cho ba mẹ tôi sống thọ, sống vui, điều đó cũng có nghĩa là tôi cũng sẽ phải kéo dài kiếp phế nhân này chừng ấy thời gian.
Tối khi suy nghĩ mông lung tôi lại niệm Phật, sáng khi đi làm tôi lại niệm Phật, tìm kiếm chút an lành trong tâm hồn để qua chuỗi ngày đen tối.
Thế gian ơi, tôi đã từng không tồn tại trong mắt người, giờ đây, tôi cũng đã không tồn tại trong chính bản thân tôi...
Đôi khi tôi tự hỏi mình mỗi sáng thức dậy. Tôi chỉ mong trời đừng sáng, tôi chỉ mong mình được nằm đấy, ngày đừng qua. Đời tôi chưa làm gì sai lầm lớn như lần đó, xem thường tính mạng mình đến như vậy. Để giờ đây, mỗi ngày, thức dậy là một sự dằn vặt, là một sự ăn năn.
Giá như....
Nửa đời người, tôi là đứa con ngoan trò giỏi, là niềm tự hào của những người xung quanh.
Nửa đời người còn lại, tôi sống kếp sống thừa. Giờ tôi chỉ mong đến lúc ba mẹ cần, thì tôi có thể chăm nom, chứ van lại Phật Trời, đừng để cha mẹ chăm nom cho tôi. Nếu điều đó xảy ra, chắc tôi xin bất hiếu...
Anh Bình, Cô Nga và mọi người khuyên rất nhiều, bệnh mãn tính thôi, tôi tuân thủ đúng thì sống tốt. Nhưng tôi biết sẽ có nhiều khó khăn trước mắt lắm.
Sống và tồn tại là hai khai niệm khác nhau lắm chứ.
Như tôi bây giờ, chưa biết chừng chỉ là đang cố gắng tồn tại, để có thể báo hiều cha mẹ, lo lắng cho gia đình. Bản thân mình, tôi coi như nửa đời bỏ lại. Nhưng nhiều khi cũng tham lam lắm. Tôi nhớ mình từng là đạo diễn văn nghệ cho anh em cơ quan, tôi nhớ mình từng chém gió mang lại tiếng cười trên fb, giờ đây, người đó không còn nữa. chỉ là một cái xác, lê thân mình qua hết chuỗi ngày u ám này.
Tôi đếm từng ngày trôi qua, bao lâu? bao lâu nữa? 20 năm nghĩa là dài lắm, tôi cũng không biết bao nhiêu ngày, nhưng 1 tháng trời kể từ ngày nhận xét nghiệm dương tính đến giờ, tôi thấy nó dài đăng đẵng...
Ai cho tôi cơ hội làm lại từ đầu? không có ai cả, vì đó là cái giá phải trả khi tôi phạm sai lầm. Ngục tù trái tim ngục tù lí trí, đã nhốt tôi lại rồi, giờ chỉ là sự tồn tại. Tôi cầu cho ba mẹ tôi sống thọ, sống vui, điều đó cũng có nghĩa là tôi cũng sẽ phải kéo dài kiếp phế nhân này chừng ấy thời gian.
Tối khi suy nghĩ mông lung tôi lại niệm Phật, sáng khi đi làm tôi lại niệm Phật, tìm kiếm chút an lành trong tâm hồn để qua chuỗi ngày đen tối.
Thế gian ơi, tôi đã từng không tồn tại trong mắt người, giờ đây, tôi cũng đã không tồn tại trong chính bản thân tôi...