MÌNH ĐỌC ĐƯỢC 1 BÀI CỦA BẠN NHIỄM H+ MÌNH ĐÃ RƠI NƯỚC MẮT. MÌNH THẤY GIỐNG MÌNH TRONG ĐÓ.
~~~~~~~~~~~~~~~
Thà rằng ngã quỵ giữa đường,
Còn hơn mang tiếng tang thương về nhà.
Miệng đời lắm nổi điêu ngoa,
Mấy ai thương xót cho ta bao giờ.
Ngẫm cười hai chữ “ tình người”,
Ra vào dè bỉu, buông lời mỉa mai.
Một mình chịu tiếng đắng cay,
Song thân vô tội, xin ai thương tình.
Lỡ mang bản án tử hình,
Từng ngày vô nghĩa lặng nhìn đời tan.
Nào đâu có dám thở than,
Trò đùa nghiệt ngã, trái ngang số trời.
Đôi khi muốn chết cho rồi,
Sống chi vô nghĩa thua loài cỏ cây.
Mẹ già biết bỏ ai đây ?
Cha thời đau yếu từng ngày đợi mong.
Chiều chiều ra ngõ ngóng trông,
Chờ thằng con nhỏ về thăm cuối tuần.
Run run tay bắt mặt mừng,
Mày mau có vợ, thèm thằng cháu ngoan !
Nghe mà lòng dạ nát tan,
Như dao vừa cứa vào ngang tim mình.
Lá xanh sao nỡ lìa cành,
Để gốc khô trọi một mình lẻ loi.
Thôi thì cắn chặt lấy môi.
Gượng cười mà sống đếm thời gian qua,
Sống nào có phải riêng ta,
Nợ trả chưa dứt sao ra đi đành ?
Đêm đêm gió thổi từng canh,
Nghe lời ai hát dỗ dành con thơ,
À ơi….Gió đưa cây cải về trời,
Rau răm ở lại, chịu đời đắng cay…