Hi cả nhà,
Lần trước mình có đang bài ở mục “chờ xét quả H và SMG”. Nhưng thực sự mình đi test trên 2 cách Ag và elisa đều ra dương. Nên noi thật giờ mình chỉ đang tập lạc quan. Vì ngày đi nhận kết quả, chắc mình sẽ đi một mình.
Buồn. Buồn lắm chứ. Các bệnh khác còn giám gọi điện cho người thân. Còn bệnh này biết nói cùng ai? Mà còn từ con người không hiền lành nhút nhát, ai dám tin nó bị bệnh?
Rồi mình trách người gây nguy cơ cho mình. Mình trách số mình đen, vụng trộm rồi dính ngay. Nhưng suy cho cùng mình trách mình. Trách mình ko đủ can đảm từ chối hành vi tình dục không bao, mà quấn vào nhục dục. Nhưng phận làm gay thực sự rất khổ, cô đơn lắm. Nhiều khi chỉ càn cảm giác đuoc ôm ấp hò hẹn, chứ đâu thích thú gì cho đâm chọc chỗ đó.
Nghĩ đến đây mình lại rơm rớm vì đã phải chui lủi rồi, thêm căn bệnh này thì mình càng khép kín cơn.
Ngày hôm nay, mình thấy có vài dấu hiểu rõ hơn của HIV như chay mau rang, khó thở, đau nhức xương và khô môi. Các hoạt động khác bình thường. Lúc đó mình tặc lưỡi “mày nằm im đấy, không được nhúc nhích, tôi mà làm sao thì mày cũng không còn đâu”
Rồi mình khóc.
Đôi lúc mình chỉ mong nó là giấc mơ do mình tưởng tượng, nhưng rồi mình lại tự nhéo mình. Bây giờ mình cũng tránh đọc các tin liên quan đến HIV để bớt suy nghĩ hơn.
Mình chỉ mong mình quen được thuốc ARV. Mình có thể sống được 60 tuổi mà vẫn còn đẹp trai. Không mong đến lúc 70-80 tuổi già nua xấu xí. Rồi mình sẽ kiếm được tiền đưa mẹ đi du lịch Đà Lạt, hỗ trợ em trai lập gia đình. Vì nó giờ là hy vọng cuối cùng. Mình không ước có con nữa. Mình chỉ mong có thể nhìn được cháu mình, nó ôm mình, mình dẫn nó đi chơi. Và đi mình ra đi, nó sẽ kể có người bác tốt thế nào.
Cứ viết dòng tâm sự này mình lại khóc... mình chỉ muốn nguôi ngoai một phần nào. Trước mắt mình cầu trời cho trị dứt điểm SMG, hy vọng cơ sở y tế không từ chối mình. Sau đó mình sẽ hưa sống mạnh mẽ, mỗi viên ARV sẽ nhắc mình tại sao mình lại làm bạn với nó!
Lần trước mình có đang bài ở mục “chờ xét quả H và SMG”. Nhưng thực sự mình đi test trên 2 cách Ag và elisa đều ra dương. Nên noi thật giờ mình chỉ đang tập lạc quan. Vì ngày đi nhận kết quả, chắc mình sẽ đi một mình.
Buồn. Buồn lắm chứ. Các bệnh khác còn giám gọi điện cho người thân. Còn bệnh này biết nói cùng ai? Mà còn từ con người không hiền lành nhút nhát, ai dám tin nó bị bệnh?
Rồi mình trách người gây nguy cơ cho mình. Mình trách số mình đen, vụng trộm rồi dính ngay. Nhưng suy cho cùng mình trách mình. Trách mình ko đủ can đảm từ chối hành vi tình dục không bao, mà quấn vào nhục dục. Nhưng phận làm gay thực sự rất khổ, cô đơn lắm. Nhiều khi chỉ càn cảm giác đuoc ôm ấp hò hẹn, chứ đâu thích thú gì cho đâm chọc chỗ đó.
Nghĩ đến đây mình lại rơm rớm vì đã phải chui lủi rồi, thêm căn bệnh này thì mình càng khép kín cơn.
Ngày hôm nay, mình thấy có vài dấu hiểu rõ hơn của HIV như chay mau rang, khó thở, đau nhức xương và khô môi. Các hoạt động khác bình thường. Lúc đó mình tặc lưỡi “mày nằm im đấy, không được nhúc nhích, tôi mà làm sao thì mày cũng không còn đâu”
Rồi mình khóc.
Đôi lúc mình chỉ mong nó là giấc mơ do mình tưởng tượng, nhưng rồi mình lại tự nhéo mình. Bây giờ mình cũng tránh đọc các tin liên quan đến HIV để bớt suy nghĩ hơn.
Mình chỉ mong mình quen được thuốc ARV. Mình có thể sống được 60 tuổi mà vẫn còn đẹp trai. Không mong đến lúc 70-80 tuổi già nua xấu xí. Rồi mình sẽ kiếm được tiền đưa mẹ đi du lịch Đà Lạt, hỗ trợ em trai lập gia đình. Vì nó giờ là hy vọng cuối cùng. Mình không ước có con nữa. Mình chỉ mong có thể nhìn được cháu mình, nó ôm mình, mình dẫn nó đi chơi. Và đi mình ra đi, nó sẽ kể có người bác tốt thế nào.
Cứ viết dòng tâm sự này mình lại khóc... mình chỉ muốn nguôi ngoai một phần nào. Trước mắt mình cầu trời cho trị dứt điểm SMG, hy vọng cơ sở y tế không từ chối mình. Sau đó mình sẽ hưa sống mạnh mẽ, mỗi viên ARV sẽ nhắc mình tại sao mình lại làm bạn với nó!
- 4
- 2
- Show all