Lần đầu biết mình bị nhiễm H tôi như người mất hồn. Tôi buồn và đau khổ. Không hiểu vì sao mỗi lần về nhà nhìn thấy ba mẹ yêu thương lo lắng tôi. Tôi chỉ muốn nghĩ đến cái chết. Tôi sợ họ buồn và thất vọng vì biết tôi bị bệnh. Một căn bệnh mà ai nghe cũng sợ. Tôi nhớ cái ngày đầu tiên tôi bước chân vô giảng đường đại học. Cả nhà hy vọng vào tôi lắm. Đến năm thứ 4 tôi vô tình biết mình nhiễm bệnh. Tôi sợ lắm... Nhưng tôi biết H không phải là con đường cuối cùng. Nên tôi vẫn quyết tâm học tiếp...Không từ bỏ. Để hoàn thành ước mơ trở thành 1.....có thể giúp đỡ những người không may mắn như tôi. Nhưng đâu đó tận sâu trong lòng tôi vẫn còn chất chứa bao nỗi buồn nhưng cũng phải cố gắng sống tốt. " Khi con sinh ra, con khóc người ta cười. Sống sau khi con mất đi, con cười người ta khóc".
Sửa lần cuối:
- 2
- Show all