Những giọt nước mắt đang lăn trên má tự như những sự hối hận muộn màng, hai từ cha mẹ sao lúc này chỉ cần nghĩ đến thôi mà đau đớn thế này. Ôi cuộc đời !
Có những thứ khi mất đi bạn mới thấy hối tiếc, có những điều mà trải qua rồi mới thấy chữ "Giá như" nó quan trọng đến nhường nào. Tôi có thể chịu đựng được đến khi nào đây.
Dư luận xã hội, gia đình như khiến tôi không thở được mỗi khi nghĩ đến. Đôi mắt tôi nhớn nhác và vô hồn, hôm qua tôi về quê với cha mẹ mọi người ạ
Hình ảnh thân thương vẫn như thuở xưa, tiếng cha làu bàu, mẹ đi chợ về nở nụ cười tươi. Đến đây tôi òa khóc mất rồi. Nói sao nên lời với nỗi đau này. Là con 1 trong gia đình, cha mẹ chỉ có mình tôi về nghe hai người giục lấy vợ đi con mà trái tim tôi quặn lại, " Con đang có nỗi lo căn bệnh thế kỷ cha mẹ ạ" trong đầu tôi luôn muốn nói ra để cha mẹ cùng chia sẻ cũng đưa tôi đi xét nghiệm, vì tôi cảm thấy cô đơn quá.
Nếu như cuộc sống ban cho tôi được một lần thay đổi thì tốt biết bao nhiêu, giá như giá như và giá như..
Nếu mọi người ở đây hay theo dõi thì cũng thấy tôi hay ở trên chatbox vì tôi lo sợ mọi người ạ, tôi không dám đối diện với hiện thực nghiệt ngã và không dám đối diện với sai lầm của mình. Tôi sẽ ra sao ở nơi phồn hoa đô thị Hà Nội này đây.
Tôi biết chỉ có xét nghiệm mới biết được nhưng tôi lo sợ và không dám đối mặt. Nếu bị HIV liệu tôi có thể còn mưu sinh được không còn có thể tươi cười được không?
HIV là căn bệnh, là sự cô đơn, sự hối hận là mọi thứ mà khiến tôi mất hết
Tôi sợ cô đơn vô cùng
Có những thứ khi mất đi bạn mới thấy hối tiếc, có những điều mà trải qua rồi mới thấy chữ "Giá như" nó quan trọng đến nhường nào. Tôi có thể chịu đựng được đến khi nào đây.
Dư luận xã hội, gia đình như khiến tôi không thở được mỗi khi nghĩ đến. Đôi mắt tôi nhớn nhác và vô hồn, hôm qua tôi về quê với cha mẹ mọi người ạ
Hình ảnh thân thương vẫn như thuở xưa, tiếng cha làu bàu, mẹ đi chợ về nở nụ cười tươi. Đến đây tôi òa khóc mất rồi. Nói sao nên lời với nỗi đau này. Là con 1 trong gia đình, cha mẹ chỉ có mình tôi về nghe hai người giục lấy vợ đi con mà trái tim tôi quặn lại, " Con đang có nỗi lo căn bệnh thế kỷ cha mẹ ạ" trong đầu tôi luôn muốn nói ra để cha mẹ cùng chia sẻ cũng đưa tôi đi xét nghiệm, vì tôi cảm thấy cô đơn quá.
Nếu như cuộc sống ban cho tôi được một lần thay đổi thì tốt biết bao nhiêu, giá như giá như và giá như..
Nếu mọi người ở đây hay theo dõi thì cũng thấy tôi hay ở trên chatbox vì tôi lo sợ mọi người ạ, tôi không dám đối diện với hiện thực nghiệt ngã và không dám đối diện với sai lầm của mình. Tôi sẽ ra sao ở nơi phồn hoa đô thị Hà Nội này đây.
Tôi biết chỉ có xét nghiệm mới biết được nhưng tôi lo sợ và không dám đối mặt. Nếu bị HIV liệu tôi có thể còn mưu sinh được không còn có thể tươi cười được không?
HIV là căn bệnh, là sự cô đơn, sự hối hận là mọi thứ mà khiến tôi mất hết
Tôi sợ cô đơn vô cùng
- 2
- Show all