Thôi. Mệt rồi đến lúc chấp nhận đi. Đợi thôi . cũng không kịp để dùng thuốc rồi. Thời gian mới là câu trả lời đúng nhất. Ước gì mỗi ngày đều có tâm trang như hiện tại. Bất cần biết là gì. Có đổi thay đc đâu. Ngày đó dù có dài thêm chút nữa nó rồi sẽ đến. Hy vọng là thực tế nhất cần phải làm. Lời tư vấn là động lực để có tay vịnh mà vượt qua nỗi sợ hãi. Lại đi sai đường rồi . phai cố sống tốt hơn chọn con đường đứng nhất để không phải sợ nữa. "Không sao đâu" sao trời cứ âm u hoài nhỉ! Không mưa cũng chẳng có nắng. U buồn như mắt tôi. Tôi tự tìm đến nỗi buồn để rồi tự ngồi dằn vặt với nói phải ngồi chờ đợi ngày kết thúc nó...
