Re: Nhiễm HIV uống ARV bao lâu sức khỏe bình thườn
Ngổn ngang nỗi lòng
Buổi trưa, làng quê im ắng, nhà trước không có ai, lá trứng cá vàng úa se sẽ đậu trên khoảnh sân trước nhà. Tiếng nước chảy tồ tồ ngoài sàn nước, má tôi ở đó...
Tôi lặng lẽ nhìn má, sao dạo này vai má gầy đi không biết, lưng còng xuống, tôi bỗng thấy nhói lòng! Má thấy tôi dạo này sao buồn, gặng hỏi, tôi cười: "dạ không có gì". Con không dám giấu má điều gì, nhưng có những chuyện con không thể kể rành rọt hai nhân hai bằng bốn được má à. Má vào nhà, tôi bước tới cọ mớ tóc bụi bặm vào một bên vai má; má ơi, con nên nói với má bắt đầu từ đâu, hở má! Tôi ngồi bệt xuống ngạch cửa, xoa bờ vai khẳng khiu của má mà không dám nói những ngổn ngang trong lòng vì sợ mình để rớt nước mắt trên đỉnh đầu đã bắt đầu trống huơ của má. Bất chợt, tôi thấy tương lai mình thật bồng bềnh và mộng mị. Một niềm tuyệt vọng chậm rãi kéo cái kén bao lấy tôi, nụ cười từ đây chắc cũng tắt lịm trên môi mình. Ý nghĩ đó như thể ai đang vắt cạn máu tim tôi, ròng ròng như người ta vắt một cái áo ướt!
Và nếu ví như một lần đau là một hạt cát, thì đời tôi đã thành một đồi cát cô đơn...
Ngổn ngang nỗi lòng
Buổi trưa, làng quê im ắng, nhà trước không có ai, lá trứng cá vàng úa se sẽ đậu trên khoảnh sân trước nhà. Tiếng nước chảy tồ tồ ngoài sàn nước, má tôi ở đó...
Tôi lặng lẽ nhìn má, sao dạo này vai má gầy đi không biết, lưng còng xuống, tôi bỗng thấy nhói lòng! Má thấy tôi dạo này sao buồn, gặng hỏi, tôi cười: "dạ không có gì". Con không dám giấu má điều gì, nhưng có những chuyện con không thể kể rành rọt hai nhân hai bằng bốn được má à. Má vào nhà, tôi bước tới cọ mớ tóc bụi bặm vào một bên vai má; má ơi, con nên nói với má bắt đầu từ đâu, hở má! Tôi ngồi bệt xuống ngạch cửa, xoa bờ vai khẳng khiu của má mà không dám nói những ngổn ngang trong lòng vì sợ mình để rớt nước mắt trên đỉnh đầu đã bắt đầu trống huơ của má. Bất chợt, tôi thấy tương lai mình thật bồng bềnh và mộng mị. Một niềm tuyệt vọng chậm rãi kéo cái kén bao lấy tôi, nụ cười từ đây chắc cũng tắt lịm trên môi mình. Ý nghĩ đó như thể ai đang vắt cạn máu tim tôi, ròng ròng như người ta vắt một cái áo ướt!
Và nếu ví như một lần đau là một hạt cát, thì đời tôi đã thành một đồi cát cô đơn...