Mình 26t . Đã tròn 2 tháng kể từ ngày mình Nhận kết quả DT ở BV nhiệt đới . Đối với mình đó là 1 bước ngoặc lớn , 1 sự thay đổi mà chắc có lẻ không thể nào quên . Một chút trãi lòng cho những ngày mưa , mong nhận được nhiều sự đồng cảm của các bạn .
18t mình bước chân lên SG đi học , chỉ biết đi học và đi làm kiếm tiền nuôi chính bản thân và không làm gánh nặng cho gia đình, không ăn chơi , không quậy phá , cuộc sống cứ ngày qua ngày , đạt được những thành công trong công việc , với mức thu nhập và cuộc sống ổn định. Tình cảm thì ít , co vài mối tình rồi củng thoáng qua, không phải là người dễ dãi nhưng khi có tình cảm với ai lại đặt hết niềm tin vào họ , luôn luôn tin vào các mối quan hệ đó .
Cho đếnthời gian vừa rồi ,không biết động lực nào thôi thúc mình phải đi kiểm tra suc khoẻ , đêm nằm trằn trọc , ngược lại thơi gian thấy minh thay đổi nhiều quá , từsức khoẻ cho tới tình tính , phải gọi là đi xuống rất nhiều , mình nghĩ đến có khi nào mình bị HIV , mình trằn trọc không yên suốt 1 tháng , nhưng vẫn không dám đi xn , cho đến giữa tháng 7 , mình đi đến phòng khám , họ nói có phản ứng và yêu cầu chuyển qua Bv nhiệt đới, sau 2 ngày thì kết quả là DTinh , mình cố gắng không tin , mình hoảng loạn , thực sự không biết phải làm gì , ko có kiến thức về H , chỉ mỗi 1 suy nghĩ là ”nếu người khác biết thì sẽ ntn, nếu gđ , bạn bè , đồng nghiệp biết thì họ sẽ nói gì “ , điều đó là bài toán mà mình không thể giải đáp, hơn là cái chết , mình nghĩ tại sao 1 người như mình lại đáng phải chịu hoàn cảnh này , mình không làm gì sai , chỉ biết đi làm và đi làm, hoàn toàn ko ăn chơi , không tệ nạn . Mình Nằm trong căn phòng tối suốt 2 ngày . Không muốn giao tiếp với ai .
Cái ngày ở bv nhiệt đới , nhìn những người ở giai đoạn không đi được họ khám , mình sợ , mình tự hỏi với cô y tá là “ sau này con củng vậy phải ko” họ chỉ cười . Sau đó mình snghi mông lung, mình nghi ngờ cả thuốc họ kê cho mình để mình nhanh chết hơn để không còn lây nhiễm cho ai nữa . Mình ước không phải là mình. Nhưng đâu còn cơ hội nào khác nữa , mình phải tiếp tục chiến đấu vì mình , vì gđ, vì những gì mà mình đã nổ lực , đơn giản là vì mình sợ người khác biết hơn là sợ chết, sợ gđ sẽ mang tiếng. Động lực đó đá bắt mình phải uống thuốc. Đến giờ thì mọi thứ đã ổn , mình chưa làm xn lại , nhưng cảm giác được skhoe đã tốt hơn , đôi khi còn mặc cảm với bản thân , mặc cảm với những người mà đã trót lỡ cho họ biết về tình trạng lúc mới nhận kết quả . Nhưng điều lớn hơn hết là nhận ra rằng cs này còn quá nhiều điều tươi đẹp , còn rất nhiều điều để làm . Và mình tin rằng sẽ có 1 điều gì đó tốt đẹp đang ở phía trước . Mình tin là 1 ngày nào đó sẽ có thuốc chữa . Luôn luôn tin là như vậy .
18t mình bước chân lên SG đi học , chỉ biết đi học và đi làm kiếm tiền nuôi chính bản thân và không làm gánh nặng cho gia đình, không ăn chơi , không quậy phá , cuộc sống cứ ngày qua ngày , đạt được những thành công trong công việc , với mức thu nhập và cuộc sống ổn định. Tình cảm thì ít , co vài mối tình rồi củng thoáng qua, không phải là người dễ dãi nhưng khi có tình cảm với ai lại đặt hết niềm tin vào họ , luôn luôn tin vào các mối quan hệ đó .
Cho đếnthời gian vừa rồi ,không biết động lực nào thôi thúc mình phải đi kiểm tra suc khoẻ , đêm nằm trằn trọc , ngược lại thơi gian thấy minh thay đổi nhiều quá , từsức khoẻ cho tới tình tính , phải gọi là đi xuống rất nhiều , mình nghĩ đến có khi nào mình bị HIV , mình trằn trọc không yên suốt 1 tháng , nhưng vẫn không dám đi xn , cho đến giữa tháng 7 , mình đi đến phòng khám , họ nói có phản ứng và yêu cầu chuyển qua Bv nhiệt đới, sau 2 ngày thì kết quả là DTinh , mình cố gắng không tin , mình hoảng loạn , thực sự không biết phải làm gì , ko có kiến thức về H , chỉ mỗi 1 suy nghĩ là ”nếu người khác biết thì sẽ ntn, nếu gđ , bạn bè , đồng nghiệp biết thì họ sẽ nói gì “ , điều đó là bài toán mà mình không thể giải đáp, hơn là cái chết , mình nghĩ tại sao 1 người như mình lại đáng phải chịu hoàn cảnh này , mình không làm gì sai , chỉ biết đi làm và đi làm, hoàn toàn ko ăn chơi , không tệ nạn . Mình Nằm trong căn phòng tối suốt 2 ngày . Không muốn giao tiếp với ai .
Cái ngày ở bv nhiệt đới , nhìn những người ở giai đoạn không đi được họ khám , mình sợ , mình tự hỏi với cô y tá là “ sau này con củng vậy phải ko” họ chỉ cười . Sau đó mình snghi mông lung, mình nghi ngờ cả thuốc họ kê cho mình để mình nhanh chết hơn để không còn lây nhiễm cho ai nữa . Mình ước không phải là mình. Nhưng đâu còn cơ hội nào khác nữa , mình phải tiếp tục chiến đấu vì mình , vì gđ, vì những gì mà mình đã nổ lực , đơn giản là vì mình sợ người khác biết hơn là sợ chết, sợ gđ sẽ mang tiếng. Động lực đó đá bắt mình phải uống thuốc. Đến giờ thì mọi thứ đã ổn , mình chưa làm xn lại , nhưng cảm giác được skhoe đã tốt hơn , đôi khi còn mặc cảm với bản thân , mặc cảm với những người mà đã trót lỡ cho họ biết về tình trạng lúc mới nhận kết quả . Nhưng điều lớn hơn hết là nhận ra rằng cs này còn quá nhiều điều tươi đẹp , còn rất nhiều điều để làm . Và mình tin rằng sẽ có 1 điều gì đó tốt đẹp đang ở phía trước . Mình tin là 1 ngày nào đó sẽ có thuốc chữa . Luôn luôn tin là như vậy .
- 3
- Show all