KhongConLoiThoat
Sức sống mới
Món quà sinh nhật tuổi 27 của tôi là kết quả HIV+, tôi ko biết tôi bị nhiễm khi nào. Chỉ biết rằng trong 27 năm của cuộc đời, tôi đã sống và cống hiến trọn vẹn từng phút giây.
"Cứu mẹ hay cứu con" - đó là câu hỏi của BS lúc tôi ra đời. Thời ấy, dịch vụ y tế ở một miền quê nghèo miền Trung còn thô sơ lắm, hai chữ "bệnh viện" rất xa vời. May thay, tôi được sinh ra với cơ thể "nguyên vẹn" ko dị tật bẩm sinh, nhưng là một đứa trẻ ốm yếu, tuổi thơ gắng liền với bệnh tật.
Năm 18 tuổi tôi vào Sài Gòn học tập, khi ra trường tôi cũng có một công việc tương đối ổn định và hiện làm tại một tập đoàn đa quốc gia với mức lương tương đối. Tôi là chỗ dựa về kinh tế cho ba má và anh chị ngoài quê, cũng như các cháu của tôi sau này. Tôi cũng nghĩ tới việc mua nhà trả góp và lập gia đình.
Một buổi tiệc ko trọn vẹn báo hiệu cho một tương lai bế tắc...
Trong buổi tiệc sinh nhật thân mật lần thứ 27 với vài đứa bạn thân, tôi đột nhiên bị sốt, tuy cố gắng nhưng ko thể nào ngồi hết tiệc. Tôi được đám bạn đưa vào phòng khám tư nhân để hạ sốt và truyền nước. Với cơ thể ốm yếu từ nhỏ, việc cảm sốt với tôi là việc cỏn con. Tôi là người ham làm hơn ham ăn, đối với tôi, công việc là món khoái khẩu nhất khiến tôi no. Tôi thường xuyên làm việc qua giờ trưa và ngủ thiếp đi trên bàn làm việc vào buổi tối. Nhưng sau trận sốt hôm sinh nhật, tôi quyết định đi khám tổng quát tại BV Hòa Hảo, (tôi yêu cầu XN HIV tự nguyện coi như khám TQ tiền hôn nhân vì có dự định sẽ kết hôn vào cuối năm nay hoặc năm sau). Kết quả siêu âm, điện tim, X-Quang, XN nước tiểu, máu... điều bình thường, nhưng kết quả HIV ko phải là AT như tôi nghĩ, Hòa Hảo ko trả kết quả - Tôi hoang mang chạy thẳng lên paster làm XN nhưng lúc đó là trưa th7, chiều pasture ko lấy mẫu. Dù kết quả Hòa Hỏa ko xác định nhưng đó cũng là 1 bản án rồi, tôi hòa vào dòng người một cách vô thức, tôi ko biết mình đã đi đâu về đâu, tôi trả qua 2 ngày cuối tuần trong địa ngục. Sáng th2, tôi lên thẳng pastuer XN HIV hẹn chiều th4 lấy kết quả, trong thời gian từ trưa th7 đến chiều th4, tôi chỉ sống nhờ ngày 2 hộp sữa, ko nuốt nỗi 1 hạt cơm nào, tôi ko khóc được, tôi lo sợ, tôi hoang mang, tôi thương ba má, thương anh chị và các cháu, tôi ko biết phải làm sao, tôi sống như người vô hồn, những chuỗi ngày như địa ngục... Tôi tìm trên mạng tất cả các bài viết liên quan về kết quả XN tại Hòa Hỏa, tôi gọi điện nhờ các anh chị tư vấn, tôi hy vọng nhìn thấy 2 chữ AT trên kq của pasture, tôi ước gì những ngày qua chỉ là cơn ác mộng, tôi nguyện với lòng sẽ ăn chay và cạo đầu quy y. Nhưng trời phật ko rũ lòng thương...
Giờ, mọi thứ trong tôi như đi vào ngõ cụt, ko lối thoát...
Dang dở...
Dòng đời xô đẩy, trước tết âm lịch tôi có gặp lại người bạn cùng lớp 3 năm cấp 3, tôi thì chưa mảnh tình vắt vai, cô ấy thì vẫn thui thủi một mình. Chúng tôi chưa hẳn đã đến với nhau nhưng với tôi thì "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e". Tôi nghĩ hai chung tôi như bước ra từ trong một câu chuyện cổ tích, gặp nhau nhưng chẳng dám nói lời yêu, tôi thì rụt rè, cô ấy thì e thẹn chả ai dám ngỏ lời... Tất nhiên, là con trai tôi sẽ là người thổ lộ trước, đúng lúc này thì, tôi nhận kết quả mình bị H...
Giờ tôi đang rất tuyệt vọng, mọi thứ trong tôi đang ngổn ngang, bao dự định, kế hoạch đều vỡ tan, tôi cảm thấy vô định, ko biết bắt đầu từ đâu, tôi ko sợ cái chết, chỉ sợ sự chia lìa, tôi sợ điều tiếng cho ba má tôi khi có một đứa con chết vì SIDA, tuổi già ko ai chăm sóc, kinh tế ko ai lo... Trong giấc mơ tôi cũng thấy mình là một đứa nhiễm H, ngũ dậy ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là tôi là một đứa nhiễm H, giờ tôi phải làm sao, tôi đang bị ám ảnh vì điều này...
Bế tắc...
Vô vọng...
Lạc lõng...
Cô đơn...
Uất hận...