tuoitremientay
Sức sống mới
Khi biết kết quả là dương tính với HIV, một căn bệnh mà người đời luôn xa lánh và khinh khi, nhưng nó phải gắn bó với em đến suốt cuộc đời còn lại thì tâm trạng của em lúc này như một người đã chết và bị suy sụp tinh thần rất nặng.
Em xin được chia sẽ câu chuyện ngắn về nguyên nhân em mắc bệnh, để Bác sĩ và mọi người hiểu về em, và cho em những lời tư vấn, lời khuyên với em ngay lúc này ạ.
Câu chuyện của em như sau:
Năm nay em 20 tuổi, em đang là sinh viên Đại học Dược năm 2. Vào một buổi học thực hành sinh lý học ở phòng thí nghiệm, thì chủ đề của buổi học hôm đó là tự lấy máu cho nhau. Và cũng chính ngày hôm đó là tới lịch làm vệ sinh của nhóm em, nên khi học xong thì Giảng Viên và mọi người về hết, chỉ còn giáo viên trực phòng thí nghiệm và nhóm em ở lại làm vệ sinh, vì hôm đó cũng trễ nên mọi người chia nhau ra làm việc, thì nhiệm vụ của em là gôm kim tiêm mà mọi người đã lấy máu lúc học lại để vào hộp giấy và đưa cho giáo viên trực phòng thí nghiệm để xử lý (vì lúc đó trong phòng thí nghiệm không có hộp gạt kim). Em không biết vô tình hay cố ý mà trong lúc em đang gôm kim tiêm thì bị kim đâm vào tay hơi sâu, những cây kim khác thì đều có đầu nhựa để bao kiêm, nhưng cây kim đâm vào tay em thì không có đầu nhựa mà chỉ bỏ vào bao nilong, ai sơ ý thì sẽ không thấy, theo hiểu biết thì em chạy nhanh lại vòi nước, và đưa vết thương vào vòi nước đang mở thật mạnh. Khi làm những bước cơ bản thì em lại nói với Cô là giáo viên trực phòng thí nghiệm, thì cô nói là " mấy em là sinh viên với nhau, nên không có chuyện gì đâu, với lại em đã vệ sinh những bước cơ bản thì sẽ an toàn thôi em, em yên tâm" thì lúc đó em cũng đã yên tâm mà về nhà. Cho đến một tuần sau đó thì nổi lo của em lại càng tăng thêm, nên em đã tìm đến phòng xét nghiệm tư nhân, kết quả là âm tính, nhưng anh kĩ thuật viên nói em mới bị kim đâm mà xét nghiệm liền thì kết quả chưa chính xác đâu, muốn biết và an tâm thì 6 đến 7 tháng sau quay lại đây mới chắc chắn được, nghe theo lời dặn thì em lại để làm xét nghiệm một lần nữa, nhưng kết quả đã khác, kết quả là dương tính, anh cũng đã an ủi và hướng dẫn em lại trung tâm phòng chống HIV/AIDS để biết chính xác và nếu có thì người ta sẽ trực tiếp điều trị miễn phí, vì em xét nghiệm vào buổi chiều nên có thể em đã ăn và uống nước có gả vì vậy kết quả có thể sai, nghe theo lời anh thì em đã đến trung tâm tư vấn và xét nghiệm, một tuần sau đó thì em đã biết kết quả dương tính với HIV Bác Sĩ ở trung tâm mới đòi gửi giấy về địa phương để em được điều trị miễn phí ở địa phương, nhưng em rất sợ khi gửi về địa phương thì mọi người sẽ biết, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em sau này khi ra trường, vì người phụ trách giữ hồ sơ bí mật của bệnh nhân HIV ở địa phương em, là chú gần nhà với em. Em rất đau buồn và đôi lúc muốn tự tử, nhưng vì gia đình chỉ còn Ba Mẹ với em, em là niềm hy vọng cuối cùng của Ba Mẹ, vì thương Ba Mẹ nên em đã suy nghĩ thoáng hơn. E hối hận khi nghe lời và tin tưỡng ở Cô, nhưng em không trách ai hết, em chỉ trách em đã quá hờ hững với bản thân, nếu như em uống thuốc phê nhiễm thì em sẽ không bị như vậy, nhưng cuộc sống sẽ không có hai từ nếu như, hiện tại Ba Mẹ đã biết và an ủi em rất nhiều, nhưng em vẫn thấy có lỗi, và em sợ nhất là khi ra trường mọi người xung quanh sẽ biết, thì lúc đó em sẽ chẳng thể làm ở đâu được để chả hiếu cho Ba Mẹ.
Em rất mong Bác Sĩ và mọi người tư vấn cho em. Vì ngay lúc này em không có tâm trạng để suy nghĩ ra những lời lẽ hay để viết, mong mọi người thông cảm. Em thành thật biết ơn
Em xin được chia sẽ câu chuyện ngắn về nguyên nhân em mắc bệnh, để Bác sĩ và mọi người hiểu về em, và cho em những lời tư vấn, lời khuyên với em ngay lúc này ạ.
Câu chuyện của em như sau:
Năm nay em 20 tuổi, em đang là sinh viên Đại học Dược năm 2. Vào một buổi học thực hành sinh lý học ở phòng thí nghiệm, thì chủ đề của buổi học hôm đó là tự lấy máu cho nhau. Và cũng chính ngày hôm đó là tới lịch làm vệ sinh của nhóm em, nên khi học xong thì Giảng Viên và mọi người về hết, chỉ còn giáo viên trực phòng thí nghiệm và nhóm em ở lại làm vệ sinh, vì hôm đó cũng trễ nên mọi người chia nhau ra làm việc, thì nhiệm vụ của em là gôm kim tiêm mà mọi người đã lấy máu lúc học lại để vào hộp giấy và đưa cho giáo viên trực phòng thí nghiệm để xử lý (vì lúc đó trong phòng thí nghiệm không có hộp gạt kim). Em không biết vô tình hay cố ý mà trong lúc em đang gôm kim tiêm thì bị kim đâm vào tay hơi sâu, những cây kim khác thì đều có đầu nhựa để bao kiêm, nhưng cây kim đâm vào tay em thì không có đầu nhựa mà chỉ bỏ vào bao nilong, ai sơ ý thì sẽ không thấy, theo hiểu biết thì em chạy nhanh lại vòi nước, và đưa vết thương vào vòi nước đang mở thật mạnh. Khi làm những bước cơ bản thì em lại nói với Cô là giáo viên trực phòng thí nghiệm, thì cô nói là " mấy em là sinh viên với nhau, nên không có chuyện gì đâu, với lại em đã vệ sinh những bước cơ bản thì sẽ an toàn thôi em, em yên tâm" thì lúc đó em cũng đã yên tâm mà về nhà. Cho đến một tuần sau đó thì nổi lo của em lại càng tăng thêm, nên em đã tìm đến phòng xét nghiệm tư nhân, kết quả là âm tính, nhưng anh kĩ thuật viên nói em mới bị kim đâm mà xét nghiệm liền thì kết quả chưa chính xác đâu, muốn biết và an tâm thì 6 đến 7 tháng sau quay lại đây mới chắc chắn được, nghe theo lời dặn thì em lại để làm xét nghiệm một lần nữa, nhưng kết quả đã khác, kết quả là dương tính, anh cũng đã an ủi và hướng dẫn em lại trung tâm phòng chống HIV/AIDS để biết chính xác và nếu có thì người ta sẽ trực tiếp điều trị miễn phí, vì em xét nghiệm vào buổi chiều nên có thể em đã ăn và uống nước có gả vì vậy kết quả có thể sai, nghe theo lời anh thì em đã đến trung tâm tư vấn và xét nghiệm, một tuần sau đó thì em đã biết kết quả dương tính với HIV Bác Sĩ ở trung tâm mới đòi gửi giấy về địa phương để em được điều trị miễn phí ở địa phương, nhưng em rất sợ khi gửi về địa phương thì mọi người sẽ biết, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em sau này khi ra trường, vì người phụ trách giữ hồ sơ bí mật của bệnh nhân HIV ở địa phương em, là chú gần nhà với em. Em rất đau buồn và đôi lúc muốn tự tử, nhưng vì gia đình chỉ còn Ba Mẹ với em, em là niềm hy vọng cuối cùng của Ba Mẹ, vì thương Ba Mẹ nên em đã suy nghĩ thoáng hơn. E hối hận khi nghe lời và tin tưỡng ở Cô, nhưng em không trách ai hết, em chỉ trách em đã quá hờ hững với bản thân, nếu như em uống thuốc phê nhiễm thì em sẽ không bị như vậy, nhưng cuộc sống sẽ không có hai từ nếu như, hiện tại Ba Mẹ đã biết và an ủi em rất nhiều, nhưng em vẫn thấy có lỗi, và em sợ nhất là khi ra trường mọi người xung quanh sẽ biết, thì lúc đó em sẽ chẳng thể làm ở đâu được để chả hiếu cho Ba Mẹ.
Em rất mong Bác Sĩ và mọi người tư vấn cho em. Vì ngay lúc này em không có tâm trạng để suy nghĩ ra những lời lẽ hay để viết, mong mọi người thông cảm. Em thành thật biết ơn