“Dương tính HIV “ cụm từ mà chưa bao giờ mình nghĩ đến để rồi hôm nay nó đã thật sự đến với mình !
Mình 25 tuổi ! Khi cấp 3 mình nhận ra mình hoàn toàn không giống như bất kì đứa con trai nào khác vì mình không thích phụ nữ ! Mình là Gay ! Tưởng chừng như đó là nỗi đau, nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời mình và sẽ không có bất cứ nỗi đau nào có thể lớn hơn nữa . Rồi ngày tháng năm mình ôm chịu một mình nỗi đau do sự khác biệt đó, ngày một là một nỗi day dứt, gắng nặng khi mỗi lần gia đình nhắc đến chuyện vợ con cho mình. Càng thương ba mẹ thì mình càng thấy mình có lỗi và bất hiếu với cha mẹ đến nhường nào. Mình tìm đủ mọi cách để bù đắp cho cha mẹ có cuộc sống đầy đủ hơn để vơi bớt phần nào nỗi ray rứt trong lòng mình .Dần dần rồi mình thấy nhẹ nhàng hơn và suy nghĩ thoáng hơn và kết bạn với những người bạn giống mình. Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ dần êm đẹp. Nhưng không ! vô tình mình biết được một người mà mình đã từng quan hệ không an toàn đã nhiễm HIV. Lúc đấy mình bắt đầu cảm thấy bất an, rồi mình tức tốc đi làm test nhanh HIV kết quả là nghi ngờ. Thật sự mọi thứ như đang dần sụp đỗ trước mặt mình! mọi thứ tất cả mọi thứ . Mình được đề nghị lên tuyến trên để làm tiếp xét nghiệm để có được kết quả chính xác nhất. Và rồi cũng đến lúc mình cầm trên tay kết quả “Dương tính” và mọi thứ như đỗ ầm lên đầu mình! Nó như là một dấu chấm hết cho cuộc đời mình. Mình đã khóc rất nhiều và lúc đó suy nghĩ duy nhất trong đầu mình là muốn Chết ! Cảm giác cầm trong tay cái kết quả đấy mình cảm thấy cô đơn và sợ hãi vô cùng ! cảm giác như mình đang dần rơi vào tận cùng nơi địa ngục. Mình tìm cách để kết thúc cuộc đời mình nhưng lúc đấy hình ảnh của ba mẹ lại hiện ra trong đầu mình và rồi mình không làm được. Về đến nhà mình cố gắng tỏ ra bình thường thất trước mặt mọi người chỉ vì sợ ba mẹ mình biết ! Suốt ngày mình chỉ muốn ở trong phòng để khóc ! “HIV” là cái từ ám ảnh mình từ sáng đến tối. Mình ước gì mình là một đứa con không được cha mẹ yêu thương và kì vọng, ước gì mình là 1 đứa vô tâm không nghĩ đến cha mẹ để mình có thể nhẹ nhàng hơn một chút ! Thật sự không biết mình nên tiếp tục sống hay giải thoát để mình thanh thản hơn nữa ????
Mình 25 tuổi ! Khi cấp 3 mình nhận ra mình hoàn toàn không giống như bất kì đứa con trai nào khác vì mình không thích phụ nữ ! Mình là Gay ! Tưởng chừng như đó là nỗi đau, nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời mình và sẽ không có bất cứ nỗi đau nào có thể lớn hơn nữa . Rồi ngày tháng năm mình ôm chịu một mình nỗi đau do sự khác biệt đó, ngày một là một nỗi day dứt, gắng nặng khi mỗi lần gia đình nhắc đến chuyện vợ con cho mình. Càng thương ba mẹ thì mình càng thấy mình có lỗi và bất hiếu với cha mẹ đến nhường nào. Mình tìm đủ mọi cách để bù đắp cho cha mẹ có cuộc sống đầy đủ hơn để vơi bớt phần nào nỗi ray rứt trong lòng mình .Dần dần rồi mình thấy nhẹ nhàng hơn và suy nghĩ thoáng hơn và kết bạn với những người bạn giống mình. Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ dần êm đẹp. Nhưng không ! vô tình mình biết được một người mà mình đã từng quan hệ không an toàn đã nhiễm HIV. Lúc đấy mình bắt đầu cảm thấy bất an, rồi mình tức tốc đi làm test nhanh HIV kết quả là nghi ngờ. Thật sự mọi thứ như đang dần sụp đỗ trước mặt mình! mọi thứ tất cả mọi thứ . Mình được đề nghị lên tuyến trên để làm tiếp xét nghiệm để có được kết quả chính xác nhất. Và rồi cũng đến lúc mình cầm trên tay kết quả “Dương tính” và mọi thứ như đỗ ầm lên đầu mình! Nó như là một dấu chấm hết cho cuộc đời mình. Mình đã khóc rất nhiều và lúc đó suy nghĩ duy nhất trong đầu mình là muốn Chết ! Cảm giác cầm trong tay cái kết quả đấy mình cảm thấy cô đơn và sợ hãi vô cùng ! cảm giác như mình đang dần rơi vào tận cùng nơi địa ngục. Mình tìm cách để kết thúc cuộc đời mình nhưng lúc đấy hình ảnh của ba mẹ lại hiện ra trong đầu mình và rồi mình không làm được. Về đến nhà mình cố gắng tỏ ra bình thường thất trước mặt mọi người chỉ vì sợ ba mẹ mình biết ! Suốt ngày mình chỉ muốn ở trong phòng để khóc ! “HIV” là cái từ ám ảnh mình từ sáng đến tối. Mình ước gì mình là một đứa con không được cha mẹ yêu thương và kì vọng, ước gì mình là 1 đứa vô tâm không nghĩ đến cha mẹ để mình có thể nhẹ nhàng hơn một chút ! Thật sự không biết mình nên tiếp tục sống hay giải thoát để mình thanh thản hơn nữa ????
- 1
- Show all