Cuộc đời tôi nhớ mãi ngày 24/08/2018 khi cầm trên tay kết quả xét nghiệm.
Cuộc đời tôi không dám so sánh với người khác điều gì.
Cha bỏ từ lúc nhỏ lúc 4 5t, không thừa nhận đứa em trai mà mẹ sinh ra.
Mẹ nhịn ăn nhịn mặc nhịn nhục chịu đau mỗi khi cha giày vò đánh đập để giờ đây mẹ luôn đau nhức mỗi khi trái gió trở trời. Rồi 1 ngày cha đánh mẹ bắt phải ký giấy ly hôn và ra đi với 2 bàn tay trắng. Ak không, 1 tay bế em trai 1 tay dắt tôi về ngoại sống.
Những tưởng cuộc sống thay đổi nhưng đến năm 2007, lúc em tôi được 16t thì bị mất do chết đuối, trên người đã mang căn bệnh đồi mồi. Mẹ tôi như chết đi sống lại nhưng vì tôi mà mẹ gắng gượng sống.
Tôi thì năm nay 29t, từ nhỏ thể trạng đã ốm yếu luôn đau ốm bệnh tật nhưng đều vượt qua được.
Nằm viện khi bị sốt siêu vi, mổ ruột thừa, mổ rò luân nhĩ rồi tai biến nhẹ.
Cứ tưởng khổ đau sẽ qua, tôi chỉ lo ăn chơi sa đoạ.
Để rồi mang trong người căn bệnh thế kỷ này trong người.
Thì hối hận, hối hận vì lối sống khốn nạn của bản thân.
Tôi lo sợ
Tôi sợ hãi
Nhiều lúc muốn chết đi cho nhẹ lòng nhưng rồi không đủ can đảm làm điều đó.
Tôi luôn cảm nhận trong người không được khoẻ.
Tôi lo sợ tôi không sống được bao lâu.
Đến nay tôi đã điều trị ARV được 3 tuần và dự phòng lao được 1 tuần.
Tôi luôn cầu mong, hy vọng phép màu xảy ra.
Triệu chứng sốt 1 tháng không hết hồi tháng 4/2018 là tôi cảm nhận điều chẳng lành.
Để giờ đây tôi rất sợ hãi, mặc dù được động viên từ 2 người bạn. Tôi không dám cho bất cứ ai biết.
Nhưng nỗi ánh ảnh nó cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi, không dứt ra được.
Mỗi ngày, mỗi sáng trước khi đi làm tôi đều niệm Kinh lạy Phật, mỗi chiều về tôi cũng niệm Kinh lạy Phật. Thiết tha cầu xin Đấng bề trên thương xót cứu giúp cuộc đời tôi. Cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời.
Bây giờ, chỉ khi đi Chùa lạy Phật tôi mới có thể tĩnh tâm, nhưng rồi đâu lại vào đấy, nỗi sợ hãi lại hiện lên.
Ngày ngày tôi lên mạng xem khi nào có thuốc chữa trị hoàn toàn nhưng tìm trong vô vọng.
Thiết tha 1 phép màu...
Cầu xin Đấng bề trên thương xót cho 1 số phận mà rộng lòng cứu vớt !!!
Cuộc đời tôi không dám so sánh với người khác điều gì.
Cha bỏ từ lúc nhỏ lúc 4 5t, không thừa nhận đứa em trai mà mẹ sinh ra.
Mẹ nhịn ăn nhịn mặc nhịn nhục chịu đau mỗi khi cha giày vò đánh đập để giờ đây mẹ luôn đau nhức mỗi khi trái gió trở trời. Rồi 1 ngày cha đánh mẹ bắt phải ký giấy ly hôn và ra đi với 2 bàn tay trắng. Ak không, 1 tay bế em trai 1 tay dắt tôi về ngoại sống.
Những tưởng cuộc sống thay đổi nhưng đến năm 2007, lúc em tôi được 16t thì bị mất do chết đuối, trên người đã mang căn bệnh đồi mồi. Mẹ tôi như chết đi sống lại nhưng vì tôi mà mẹ gắng gượng sống.
Tôi thì năm nay 29t, từ nhỏ thể trạng đã ốm yếu luôn đau ốm bệnh tật nhưng đều vượt qua được.
Nằm viện khi bị sốt siêu vi, mổ ruột thừa, mổ rò luân nhĩ rồi tai biến nhẹ.
Cứ tưởng khổ đau sẽ qua, tôi chỉ lo ăn chơi sa đoạ.
Để rồi mang trong người căn bệnh thế kỷ này trong người.
Thì hối hận, hối hận vì lối sống khốn nạn của bản thân.
Tôi lo sợ
Tôi sợ hãi
Nhiều lúc muốn chết đi cho nhẹ lòng nhưng rồi không đủ can đảm làm điều đó.
Tôi luôn cảm nhận trong người không được khoẻ.
Tôi lo sợ tôi không sống được bao lâu.
Đến nay tôi đã điều trị ARV được 3 tuần và dự phòng lao được 1 tuần.
Tôi luôn cầu mong, hy vọng phép màu xảy ra.
Triệu chứng sốt 1 tháng không hết hồi tháng 4/2018 là tôi cảm nhận điều chẳng lành.
Để giờ đây tôi rất sợ hãi, mặc dù được động viên từ 2 người bạn. Tôi không dám cho bất cứ ai biết.
Nhưng nỗi ánh ảnh nó cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi, không dứt ra được.
Mỗi ngày, mỗi sáng trước khi đi làm tôi đều niệm Kinh lạy Phật, mỗi chiều về tôi cũng niệm Kinh lạy Phật. Thiết tha cầu xin Đấng bề trên thương xót cứu giúp cuộc đời tôi. Cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời.
Bây giờ, chỉ khi đi Chùa lạy Phật tôi mới có thể tĩnh tâm, nhưng rồi đâu lại vào đấy, nỗi sợ hãi lại hiện lên.
Ngày ngày tôi lên mạng xem khi nào có thuốc chữa trị hoàn toàn nhưng tìm trong vô vọng.
Thiết tha 1 phép màu...
Cầu xin Đấng bề trên thương xót cho 1 số phận mà rộng lòng cứu vớt !!!
- 9
- 5
- 2
- 1
- Show all