Thân chào quý anh chị em diễn đàn,
Hôm nay xin mạn phép được tản mạn về H, cuộc sống, sự nghiệp và hôn nhân sau khi đối mặt với H.
Từ lúc nhận được kết quả "Positive- Dương tính" tháng 06 năm 2017 từ Viện Pastuer Tp.HCM, tôi còn hơi sửng sốt vì không biết H là loại bệnh xã hội nguy hiểm như thế nào; cứ nghĩ nó "đơn giản". sau đó tôi bắt tay ngay vào việc tìm các bác sỹ tư vấn và theo phác đồ điều trị Bậc một hai ngày sau đó vào tháng 06 năm 2017, thế là đã tròn hai năm. Và H đã thay đổi mọi khía cạnh trong cuộc đời của tôi như sau:
1. Cuộc sống
- Tôi tốt nghiệp Chuyên ngành Biên-phiên dịch tiếng Anh vào tháng 06 năm 2016; sau đó tôi được một tập đoàn mời về làm việc cho một dự án ở nước ngoài, phải nói là tôi cũng dễ nhìn và rất được lòng mọi người, thế nhưng tôi phải mang căn bệnh H và luôn phải che dấu sự thật và phải đi lãnh thuốc định kì tại phòng khám địa phương nước bạn. suốt sáu tháng kể từ khi uống viên thuốc ARV đầu tiên, sáng lên văn phòng, đầu óc nó cứ như một thằng xỉn rượu, ảo giác.... không thể tập trung vào việc suy nghỉ và phục vụ công việc; tuy nhiên, tinh thần của tôi lúc nào cũng lạc quan vì suy nghỉ đơn giản rằng "đã chấp nhận chơi, chấp nhận chiu" đấy là lý và sự "nhân quả".
- Mỗi ngày lúc 8h00 tối điện thoại reo lên, tin nhắn báo "Nạp dinh dưỡng" là mặc định phải uống ARV, chưa kể sáng phải uống thuốc "dự phòng lao". chỉ vài tháng thôi mà người tôi dường như khác hẳn, khô khan hơn, nhìn gầy hơn, đen hơn, sụt cân... Nhưng tôi đã lấy lại phong độ chỉ sau 06 tháng xét nghiệm tải lượng, công thức máu... thế nhưng tôi lại phải đối diện với một loại bệnh mới; đó là "giang mai", một loại bệnh mà tôi ám ảnh đến thời điểm hiện tại, vì sao ư, vì nó gây sụt cân nhanh chóng, chiều về là ớn lạnh gai sống, lòng bàn tay nổi ban đỏ, trên hai bờ vai thì nổi các mụn đỏ và tới bây giờ vẫn còn mờ mờ. Ngay lập tức tôi về Bệnh viện da liễu xet nghiệm và tiêm 3 liều thuốc, 06 tháng sau cho ra kết quả "âm tính" an toàn, và tới bây giờ tôi đã phải trải qua hai lần điều trị giang mai, do hành vi tái phát.
2. Sự nghiệp
- Từ một chàng trai có công việc ổn định và mức lương khá tốt, thế nhưng tôi cứ luôn lo lắng và sợ rằng công ty sẽ cho kiểm tra sức khỏe định kỳ cho người lao động, và lỡ may phát hiện ra tôi có H thì biết làm sao!?.
- Anh chị em đồng nghiệp nhiều khi hỏi "sao mà vai và lưng em có nhiều nốt đỏ thế, coi chừng bị sida nhen em", miệng thì cười vui và tỏa ra như không có chuyện gì, nhưng lòng thì nát như tương, lo lắng, hối hận và đành chấp nhận.
- Sống ở xứ qua quê hương, tôi luôn sợ bệnh và đặc biệt các bệnh có liên quan đến "dao & kéo" vì tôi sợ khi đó bệnh viện sẽ phát hiện ra và sẽ gởi thông tin về cho công ty và tôi lại phải về VN.
- Ở cái tuổi 25, sự nghiệp đang lên, tiền bạc cũng tạm được cho là khá khá, tuy nhiên, tôi lại đau đáo về gia đình vì tôi là con trai duy nhất và tôi phải đối mặt với xã hội ra sao nếu như họ cho rằng tôi có H và xa lánh tôi.
3. Hôn nhân
- Điểm cuối của ước vọng gia đình đó là tôi thành gia lập thất, nhưng biết làm sao và ai sẽ là người chấp nhận cùng tôi đi thêm một đoạn dường dài; ba mẹ không cho tôi lấy vợ sớm mà phải đợi sau 30 tuổi, nhưng tôi không biết vì lý do gì mà hai ông bà cứ hối thúc lấy vợ sớm để có cháu, cháu nội ư!, ai,ai lấy tôi đây!? và nhiều đêm suy nghỉ chẳng biết làm gì để quay lại cuộc sống như trước đây.
- Và đến hiện tại tôi vẫn chưa có khái niệm lập gia đình, vì sợ H;
- Tôi lại muốn sống ở xứ xa lạ này đến về già và thậm chí mất bên đất khách quê người để che dấu đi sự thật về H. tôi có xem chương trình "GƯƠNG HAI CHIỀU" có 1 vị bác sỹ điều trị lâu năm cho các bệnh nhân H nói rằng "người sống lâu nhất mà ông biết từ khi uống ARV là được 15 năm", ngay thời khắc đó, tôi thấy cuộc sống quá ngắn nên muốn sống lại 1 cuộc đời thật đẹp đẽ và tập chết để sống.
H - với tôi!
- Với tôi bây giờ H được tôi định nghĩa là "Happiness";
- Phải sống cho vui vẻ, lạc quan, và tập trung về sự nghiệp, gia đình ba mẹ và cống hiến cho xã hội vì tôi vẫn còn 1 ước mơ là trở thành Giảng viên đại học.
-Nếu có ai có H, hãy lạc quan lên, hãy sống vì gia đình và vì xã hội, cũng may khoa học ngày càng tiến triển nên H tạm được ức chế và duy trì sự sống cho chúng ta.
_Nếu Bác Bình có tổ chức buổi giao lưu tại Tp.HCM, mình sẽ bay về VN ngày cùng "mạn đàm về H" với quý anh chị em, nhằm tiếp lữa cho mọi người.
Thân chào quý anh chị em,
N.V.T
Hôm nay xin mạn phép được tản mạn về H, cuộc sống, sự nghiệp và hôn nhân sau khi đối mặt với H.
Từ lúc nhận được kết quả "Positive- Dương tính" tháng 06 năm 2017 từ Viện Pastuer Tp.HCM, tôi còn hơi sửng sốt vì không biết H là loại bệnh xã hội nguy hiểm như thế nào; cứ nghĩ nó "đơn giản". sau đó tôi bắt tay ngay vào việc tìm các bác sỹ tư vấn và theo phác đồ điều trị Bậc một hai ngày sau đó vào tháng 06 năm 2017, thế là đã tròn hai năm. Và H đã thay đổi mọi khía cạnh trong cuộc đời của tôi như sau:
1. Cuộc sống
- Tôi tốt nghiệp Chuyên ngành Biên-phiên dịch tiếng Anh vào tháng 06 năm 2016; sau đó tôi được một tập đoàn mời về làm việc cho một dự án ở nước ngoài, phải nói là tôi cũng dễ nhìn và rất được lòng mọi người, thế nhưng tôi phải mang căn bệnh H và luôn phải che dấu sự thật và phải đi lãnh thuốc định kì tại phòng khám địa phương nước bạn. suốt sáu tháng kể từ khi uống viên thuốc ARV đầu tiên, sáng lên văn phòng, đầu óc nó cứ như một thằng xỉn rượu, ảo giác.... không thể tập trung vào việc suy nghỉ và phục vụ công việc; tuy nhiên, tinh thần của tôi lúc nào cũng lạc quan vì suy nghỉ đơn giản rằng "đã chấp nhận chơi, chấp nhận chiu" đấy là lý và sự "nhân quả".
- Mỗi ngày lúc 8h00 tối điện thoại reo lên, tin nhắn báo "Nạp dinh dưỡng" là mặc định phải uống ARV, chưa kể sáng phải uống thuốc "dự phòng lao". chỉ vài tháng thôi mà người tôi dường như khác hẳn, khô khan hơn, nhìn gầy hơn, đen hơn, sụt cân... Nhưng tôi đã lấy lại phong độ chỉ sau 06 tháng xét nghiệm tải lượng, công thức máu... thế nhưng tôi lại phải đối diện với một loại bệnh mới; đó là "giang mai", một loại bệnh mà tôi ám ảnh đến thời điểm hiện tại, vì sao ư, vì nó gây sụt cân nhanh chóng, chiều về là ớn lạnh gai sống, lòng bàn tay nổi ban đỏ, trên hai bờ vai thì nổi các mụn đỏ và tới bây giờ vẫn còn mờ mờ. Ngay lập tức tôi về Bệnh viện da liễu xet nghiệm và tiêm 3 liều thuốc, 06 tháng sau cho ra kết quả "âm tính" an toàn, và tới bây giờ tôi đã phải trải qua hai lần điều trị giang mai, do hành vi tái phát.
2. Sự nghiệp
- Từ một chàng trai có công việc ổn định và mức lương khá tốt, thế nhưng tôi cứ luôn lo lắng và sợ rằng công ty sẽ cho kiểm tra sức khỏe định kỳ cho người lao động, và lỡ may phát hiện ra tôi có H thì biết làm sao!?.
- Anh chị em đồng nghiệp nhiều khi hỏi "sao mà vai và lưng em có nhiều nốt đỏ thế, coi chừng bị sida nhen em", miệng thì cười vui và tỏa ra như không có chuyện gì, nhưng lòng thì nát như tương, lo lắng, hối hận và đành chấp nhận.
- Sống ở xứ qua quê hương, tôi luôn sợ bệnh và đặc biệt các bệnh có liên quan đến "dao & kéo" vì tôi sợ khi đó bệnh viện sẽ phát hiện ra và sẽ gởi thông tin về cho công ty và tôi lại phải về VN.
- Ở cái tuổi 25, sự nghiệp đang lên, tiền bạc cũng tạm được cho là khá khá, tuy nhiên, tôi lại đau đáo về gia đình vì tôi là con trai duy nhất và tôi phải đối mặt với xã hội ra sao nếu như họ cho rằng tôi có H và xa lánh tôi.
3. Hôn nhân
- Điểm cuối của ước vọng gia đình đó là tôi thành gia lập thất, nhưng biết làm sao và ai sẽ là người chấp nhận cùng tôi đi thêm một đoạn dường dài; ba mẹ không cho tôi lấy vợ sớm mà phải đợi sau 30 tuổi, nhưng tôi không biết vì lý do gì mà hai ông bà cứ hối thúc lấy vợ sớm để có cháu, cháu nội ư!, ai,ai lấy tôi đây!? và nhiều đêm suy nghỉ chẳng biết làm gì để quay lại cuộc sống như trước đây.
- Và đến hiện tại tôi vẫn chưa có khái niệm lập gia đình, vì sợ H;
- Tôi lại muốn sống ở xứ xa lạ này đến về già và thậm chí mất bên đất khách quê người để che dấu đi sự thật về H. tôi có xem chương trình "GƯƠNG HAI CHIỀU" có 1 vị bác sỹ điều trị lâu năm cho các bệnh nhân H nói rằng "người sống lâu nhất mà ông biết từ khi uống ARV là được 15 năm", ngay thời khắc đó, tôi thấy cuộc sống quá ngắn nên muốn sống lại 1 cuộc đời thật đẹp đẽ và tập chết để sống.
H - với tôi!
- Với tôi bây giờ H được tôi định nghĩa là "Happiness";
- Phải sống cho vui vẻ, lạc quan, và tập trung về sự nghiệp, gia đình ba mẹ và cống hiến cho xã hội vì tôi vẫn còn 1 ước mơ là trở thành Giảng viên đại học.
-Nếu có ai có H, hãy lạc quan lên, hãy sống vì gia đình và vì xã hội, cũng may khoa học ngày càng tiến triển nên H tạm được ức chế và duy trì sự sống cho chúng ta.
_Nếu Bác Bình có tổ chức buổi giao lưu tại Tp.HCM, mình sẽ bay về VN ngày cùng "mạn đàm về H" với quý anh chị em, nhằm tiếp lữa cho mọi người.
Thân chào quý anh chị em,
N.V.T
- 2
- Show all