Nổi lòng chỉ biết viết lên đây! Em mới biết mình nhiễm HIV

L

LGBT-93

#1
Em sn 93 mới biết mình nhĩm H cách đây 1 tháng
Em mới uống 3 viên ARV cảm thấy nhiều triệu chứng phụ quá. Cơ thể e yếu quá kg biết kéo dài dc bao lâu
Hồi đi khám bác sỹ kêu còn 249 em cd4 thôi. Chắc bị 3 năm rồi. Em muốn khóc tại chổ vì chả biết3 năm trước do đâu mà bị. E quên hết rồi.
Quan hệ thì e có BCS, miệntg chắc e kg dùng nên lây. Mà lây xác suất cao quá. Vì e dăm 2 hay 3 e mới có đối tượng quan hệ. Do em cũn kg có qua lại với ai nhìu, kh có bồ bịch. Năm đó e có đi từ thiện là nhiều thôi.

3 năm qua điều e lo là đã lây cho ng khác và ng thân thôi. E sợ lắm.....
Em thấy bản thân trước đây là Gay đã cô đơn, sống khép mình lại, giờ càng thấy mình bị cô lập....
Công việc em làm bên đồ hoạ mà dạo này bệnh e cũn mất quan hệ làm ăn nên ế. Thành ra giờ e cũng kg biết làm gì - e thấy mình vô dụng quá! Em kg muốn vậy! Nhưng e chả biết bất đầu lại thế nào.
Tiếp xuac với ai e cũng sợ sẽ chạm vào họ, mặc dù e biết là kh lây qua bắt tayc ôm ấp nhubgw e thấy sợ lắm... ng thân e càng kg muốn ảnh hưởng tới họ, nếu lây cho ai chắc e tự tử quá!!!! E tội đồ


đến bây giờ em vẫn chưa có j trong tay, hồi bảo , ước mơ lẫn 1 người thươngcũng chưa có.... mọi thứ khép lại thật rồi. Bây giờ e sống típ chỉ để cho ba mẹ thấy e bình thường. Ngoại e mới mất, e kh thể ra đi để mẹ e mất mẹ lẫn con, đau lắm.

nhiều khi cần chia sẻ nhưng e nghĩ những ng kh bị họ sẽ kh thể hỉu dc cảm giác này.....

Kh ngày nào mà e kh khóc. Cho đến khi mệt quá ngủ quên luôn.
3 hum nayARV làm e mệt mỏi, muốn bỏ thật sự nhubgw e hỉu nó là phương án cuối cùng để e tựa vào!
:(
 
P

Phucphuc

#2
Xin chào anh. Xin phép xưng anh-em vì em sinh năm 95. Em đã đọc và đồng cảm với anh phần nào vì chính bản thân em nhiễm và cũng được chẩn đoán bị được 3-4 năm. Bản thân em cũng không hiểu tại sao mình bị nữa mà giờ có vạch quá khứ thì cũng không được gì. Khoảng thời gian đầu, em cũng giống anh, thấy buồn, hận bản thân và thương ba mẹ. Nhưng mà, em muốn nhắn nhủ với anh thế này, kết quả điều trị ngoài thuốc ra còn phải đi kèm với chế độ sinh hoạt, ăn uống, tập TD và TINH THẦN. Anh đừng tự cô lập chính mình với những người xung quanh và người thân. Em biết khi em nói anh cần thoải mái với bản thân hơn thì sẽ khó cho anh ngay những bước đầu. Nhưng, mong anh hiểu rằng, việc giữ cho tinh thần của mình thoải mái, tươi vui là 1 trong những việc rất quan trọng để quá trình điều trị của mình tốt hơn. Và, khi mọi thứ tốt hơn, thì anh sẽ trở về lại với cuộc sống bình thường của mình thôi. Em cũng đã cố gắng rất nhiều và...tới bây giờ em đã bình thường lại rồi ^^~ Em cũng tự hù bản thân mình rất nhiều nhưng khi sử dụng thuốc thì...em thấy mọi thứ vẫn vậy, em vẫn là em, em vẫn đi làm, đi học và đi du lịch bình thường...chỉ khác 1 tí là em phải dùng 1 viên thuốc thôi...Cứ coi như mình giống những người bị bệnh mạn tính khác đi cho nhẹ. Trong quá trình điều trị, anh nhớ ăn uống đủ, tập TD, uống nước lọc, nước ép, sinh tố,...để hạn chế các tác dụng phụ nhé ;) Chúc anh thật nhiều sức khỏe!
 
L

LGBT-93

#3
Cảm ơn em rất nhiều. Nếu kg tích cực hơn Thì chắc mình đã kh tìm đến ARV. Mặc dù nó hành ghê quá nhưng mà nó là thuốc duy nhất giúp ích cho nhubgwx ng như chúng ta. Hi vọng vài tuần sẽ hết phản ứng phụ. Cùng cố gắng nhé.
 
P

Phucphuc

#4
Cảm ơn em rất nhiều. Nếu kg tích cực hơn Thì chắc mình đã kh tìm đến ARV. Mặc dù nó hành ghê quá nhưng mà nó là thuốc duy nhất giúp ích cho nhubgwx ng như chúng ta. Hi vọng vài tuần sẽ hết phản ứng phụ. Cùng cố gắng nhé.
Hì hì...tác dụng phụ kéo dài 7-10 ngày là hết rồi anh. Nhưng thời gian đầu, nếu anh chịu chăm bản thân thì tác dụng sẽ ít hành hơn. Như em, em ko có bị nhiều. Em chỉ bị chóng mặt, hoa mắt khi uống 1-2 viên đầu thôi. Sau đó là bình thường hết...Em tung tăng đi làm, đi chơi các thứ luôn mà =))
 
L

LGBT-93

#5
Hì hì...tác dụng phụ kéo dài 7-10 ngày là hết rồi anh. Nhưng thời gian đầu, nếu anh chịu chăm bản thân thì tác dụng sẽ ít hành hơn. Như em, em ko có bị nhiều. Em chỉ bị chóng mặt, hoa mắt khi uống 1-2 viên đầu thôi. Sau đó là bình thường hết...Em tung tăng đi làm, đi chơi các thứ luôn mà =))
Ê mà.... 3 hum nay do đói nên vừa ăn xong cái uống luôn. Lịch 22:00 tối. Thì có bị giảm tác dụng kh ta
 
P

Phucphuc

#6
Ê mà.... 3 hum nay do đói nên vừa ăn xong cái uống luôn. Lịch 22:00 tối. Thì có bị giảm tác dụng kh ta
Nó sẽ ảnh hưởng đến khả năng hấp thụ thuốc của cơ thể. Nên, khuyến cáo anh là:

1. Uống ARV sau khi ăn 2 tiếng. Ví dụ, 10h anh uống thì miễn sao anh đã ăn trước 8h.
2. Ăn bth sau khi uống ARV được 1 tiếng trở đi. Ví dụ, 10h anh uống thì 11h trở đi anh có thể ăn nhưng ăn nhẹ thôi.

Ngoài việc ảnh hưởng khả năng hấp thụ thuốc thì việc ăn trễ cũng ảnh hưởng đến bao tử, dạ dày,...tích tụ mỡ ;)
 
D

DongHy

#7
Nếu mik k dính thì chưa chắt zi cả đời mik đã an toàn. Cuộc sống vẫn ổn vẫn bình thường chỉ là đến h đó uống 1 viên thuốc thôi mà.
 
A

Anhan79

#8
Xin chia buồn cùng em
A cũng gần 1 tháng dùng ARV rồi
A cũng giống PhucPhuc 1 - 2 viên đầu chóng mặt từ đó về sau bình thường. A vẫn đi làm hàng ngày ... lúc mới phát hiện a muốn chết cho xong.
Nhưng rồi khi chấp nhận đối mặt thì mọi thứ từ từ tốt lại
Ngày 5 này a đi làm xn cd4 nè ko bik như thế nào
Gáng cố gắng điều trị đúng phát đồ đúng chỉ dẫn đúng giờ đừng để quên
Khi nào 1 thời gian tốt hẳn thì suy nghĩ tìm cách nói với ba mẹ còn nếu cảm thấy k đc thì giấu luôn.
Mà a thấy cách giấu luôn cũng k hay nhìu rủi ro lỡ vô tình biết thì ba mẹ k chịu nổi cú sốc
Cố lênnnnnnn
5 vài 5 nữa có thuốc trị rồi ❤
 
T

Tuanthanh91

#9
Cố gắng bạn nhé hãy sống vì bản thân gia đình vượt qua mọi khó khăn.chúc bạn nhiều sức khỏe và thành công trong mọi lĩnh lực nha hihi
 
B

Bao minh

#10
Chào em. Anh co suy nghĩ như vậy nè. Cd4 thấp nhiều khi không phải bị lâu đâu em. A xin chia se trường hợp của a. Khi xét nghiệm cd4 a co 294. Cũng thấp như em. Trước 1 tháng a co quan hệ không an toàn và cơ thể bị sốt 1 2 ngày và mệt mỏi. Hay buồn ngủ. Và bị phát ban. Bs cũng bảo a bị cũng lâu nhưng trước đó 1.5 năm a co xét nhiệm thi vẫn âm tính. Vì bs bình cũng có tư vấn nếu e mới nhiễm thì cd4 cũng có thể xuống rất thấp như bik bệnh lâu. Nên em k nên quan trọng hóa vấn đề mình miễn bệnh khi nào. Mà hãy cố gắng uống thuốc tốt vào. A từ cd4 294 uống thuốc 2.5 tháng cd4 lên 450. Và tải lượng vi rút còn 297. Nên em cứ cố gắng vui vẻ lên.
 
L

LGBT-93

#11
Cảm ơn mấy a nhìu. Mệt đến mấy cũng phải mạnh mẽ vượt qua thôi. Chuyện mình là cố gắng. Còn chuyện sống chết e tin có số cả. E kh dám nói với ba mẹ đâu. Mọi chuyệnn sẽ phức tạp lên. Ba e ngiện rượu lại gia trưởng, ổng mà biết thì chắc cả làng biết rồi hành hạ e nhìu hơn thôi. Mẹ e chắc té xĩu mắc.
 
A

Anhan79

#12
Cảm ơn mấy a nhìu. Mệt đến mấy cũng phải mạnh mẽ vượt qua thôi. Chuyện mình là cố gắng. Còn chuyện sống chết e tin có số cả. E kh dám nói với ba mẹ đâu. Mọi chuyệnn sẽ phức tạp lên. Ba e ngiện rượu lại gia trưởng, ổng mà biết thì chắc cả làng biết rồi hành hạ e nhìu hơn
Ừa ko nói đc thì thôi
Ai lúc đầu bik mình bị bệnh cũng hụt hẫng , hoang mang và tuyệt vọng hết .
Nhất là những ngày đầu uống thuốc nhưng rồi cũng sẽ qua
 
D

DongHy

#13
bay h có bị bệnh hay k. K qtrong nữa mà h là mik sống có trách nhiệm bản thân hơn k buông thả đc nữa. Zữ ll vs nhau để còn có bạn tâm sự những lúc cô đơn nhak!
 
A

ab5247

#14
mình xin chia sẻ điều không may này với bạn,chúc bạn luôn vững vàng và vượt qua được thời gian khó khăn này,khi cần bạn hãy lên mạng nhé vì diễn đàn vẫn có nhiều người tốt không bỏ rơi bạn đâu ^^ nếu bạn ở SG thì làm chuyến qua ba Bình nói chuyện thử,mình được chứng kiến tận mắt vài trường hợp thay đổi đáng kinh ngạc về cả ngoại hình lẫn tinh thần sau khi chuyển qua điều trị bên chỗ ba đó :D
 
L

LGBT-93

#15
Kh biết khoảng bao lâu mìn có thể đi tập gym, vận động ngoài trời như coing tác đoàn đội đc ạ.
 
P

Phucphuc

#16
Kh biết khoảng bao lâu mìn có thể đi tập gym, vận động ngoài trời như coing tác đoàn đội đc ạ.
Hiện tại anh hoàn toàn có thể hoạt động bình thường nhưng nhẹ thôi. Ví dụ, đi gym thì đừng nặng quá còn công tác đoàn - đội thì cũng vừa sức, đặng mình có thời gian ăn uống cho khỏe với làm quen thời gian uống thuốc. Tầm chừng 1 tháng thì mọi thứ bth như cơm bữa anh nhé ;)
 
L

LGBT-93

#17
Mình lớn lên từ 1 làng quê nghèo nông thôn ngoại ô thành phố HCM mang trong người những điều hết sức đơn giản và tươi đẹp.
Lúc bé mình luôn sống bên mẹ, các chị và ngoại là nhiều vì mình sợ phải gần ba. Do ba nhậu nhẹt, lại hay to tiếng la lắng và đánh mình như cơm bữa.
Không hiểu từ lúc nào mình trở thành cậu nhók sợ bạo lực, sợ mấy trò chơi gây đau hay va chạm. Mình chỉ thích may vá, thiêu thùa và lấy mẹ ra hình mẫu cho tất cả.
Mấy đứa trong sớm bảo mình là bê đê, bóng lẹo cái...
Mình mặc cảm nên cũng kg thích chơi với tụi nó, mình chỉ thích chơi với mấy bạn gái thôi.
Đến khi mình ý thức dc bê đê là gì thì mình bất đầu ngại giao tiếp hơn. Điều chỉnh hành vi và cư xử cho nam tính hơn. Nhubgw cũng là tạm thời mà thôi.
Năm 15t dậy thì mình nhận ra thật sự mình chẳng thích làm con trai mà cũng kg thích làm con gái, mình có cá tính riêng và 1 giới tính riêng. Yêu thầm 1 bạn trai trong lớp làm mình thấy bản thân mình kg như người thường.
Đến năm mình lên đại học mình vẫn chưa từng biết thế nào là ham muốn xác thịt, là dương vật hay âm đạo... v.v. Vvv và mình luôn giữ 1 tình cảm trong sáng như lúc mình yêu bạn nam kia
Cho đến 1 ngày trời mưa to, và xe buýt kg thể chạy về kịp nhà. Mình dc một chú xe ôm chở về.
kể từ đêm định mệnh đó, cùng với những lời dỗ ngọt, khỏ thẻ và bàn tay ấy đã gieo vào đầu mình hình ảnh và cảm xúc đầu đời của 1 thanh niên mới lớn.
điều mình nghĩ tới lusc đó lá nổi sợ củ ng đàn ông, những tò mò về thể xác và những lạ lẫm mà mình kg kiểm soát dc. Nó ám ảnh mình cả tháng trời
Sau đó 1 tháng 1 a soát vé xe buýt có ngỏ lời làm quen mình... mình bất đầu thấy tò mò hơn và lần này mình chủ động để thám phá thế giới của ng lớn, của 2 người đàn ông là thế nào....
Cứ thế cuộc sống đẩy mình vào mối quan hệ kg rỏ ràng, những ham muốn kh rỏ ràng của tuổi mới lớn.
nổi ám ảnh vềbàn tay lạnh giá đêm mưa và nhubgwx lời thỏ thẻ luôn ám ảnh trong đầu mình, nó làm mình phải mghe lời mọi lời nói của nhubgwx người đàn ông ngoài kia. Vì chỉ có họ mới chịu cách nhẹ nhàng với cơ thể mình chứ kg phải là đòn roi hay la mắng.
cuộc sống xô đẩy bản thân mình vài năm đến một ngày mình biết cách đặt nìm tin vào 1 đàn ông nào đó. Nhưng rồi mình bị người ta lừa dối, lấy hết tiền bạc và san sẻ bản thân mình cho nhubgwx người đàn oing khác.
mình bất đầu thấy kinh tởm cơ thể mình hơn và ghét những lời ngon ngọt hơn. Mình khép mình lại hơn bao giờ hết. Cho đến 1 ngày mình bất đầu buông bỏ tất cả để rơi vào 1 bi kịch tồi tệ hơn. Một người đàn ông uy híp mình bắt mình phải phục vụ ông ta nếu kg sẽ báo gia đình mình mình là gay, rồi chụplén hình mình phát đầy trường học nơi mình học. Mình chịu đựng ông ấy cho đến lúc mình kg còn gì sợ hãi nữa mình đòi tự tử thì cũng là lúc hắn buông tha cho mình.
Kể tư đó mình rất sợ tạo dựng 1 mối quan hệ với bất kì ai. Mình kg yêu kg tin ai nữa. Dăm 3 tháng đi làm mình lại thao thát thể xác thì lên áp đt tìm ai đó hợp gu để giải toả. Ai cũng nói với mình họ sử dụng BCS, dùng prep, gel an toàn các kiểu.
Rồi mình lại rơi vào bi kịch típ theo 3,4 người đàn ông xâu xé cơ thể mình bất chấp sự vùng vẫy và giải thoát bản thân. Sau đêm đó mình biết họ có chơi ma tuý và thống chế mình bằng 1 viên thuốc lắc.
lắc lư trong âm nhạc mình kg biết mình trôi nổi như thế nào. Sau đó mình nhức đầu kg thôi, vùng dưới cũng đau nên mình tìm cách trốn họ.
Cũng dài 1 năm trời đên giữa năm 2019 mình mới dám nc với ai đó. A ấy dắt mình về nhà chơi, sống 1 mình trong căn phòng chặt hẹp. A ấy vừa li dị vk, 2 ng có quan hệ với nhau. A ấy cưng chìu tui, đến nổi tui sắp sửa sẻ muốn chuyển tới ở cùng a ấy.
Và rồi tui phục vụ a ấy từ rửa chén, dọn nhà, giặc đồ và nhìu thứ. Cho đến khi tui nhận ra 1 sự thật a ấy buôn bán ma tuý đá. Tui kg biết khuyên a thế nào.... tui bất đàu sợ, tui quyết định từ bỏ
1 tháng sau tui bắt đầu làm lại từ đầu. Về quê ở với mẹ, học may gia công, đi tập gym vì 1 năm qua tui hay bịnh lên bịnh xuống.
Tui cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè ( vì chuyện bạn bè tui cũng kg mấy tốt đẹp) .... rời bỏ thành phố tui chọn cách sống đơn giản ở làng quê nới tui sinh ra.
Mỗi ngày với tui dần tốt đẹp hơn, tui cũng kg còn phải lên app tìm kím ai để thoả nhu cầu nữa, nếu càn tui tự xử để giải toả, chứng rối loại ám thị nhục dục của tui khá cao, rối loạn cương dương nữa... nhưng tui quyết thà tự xử còn hơn bắt đầu mối quan hệ kg đi đến đâu.
1 tháng ấy thật tươi đẹp cho đến những ngày cơ thể tui bị ngứa ngấy, những cơn đau vai tăng lên dữ dội, tui ngỡ mình bị đau do tập gym sai cách. Sau đó sốt cao, đi nằm trạm xá dc 1 ngày thì bị lỡ miệng. 2 ngày sau tui hết bịnh. Nhưng lồng bàn tay, abnf chân nổi mẫn. Sợ quá tui lên mạng coi thì biết có thể mình bị giang mai.
Tui vội lên sg làm xn. Từ đâu trong đầu tui bảo là hãy điền vào HIV, xn HIV đi. Thế là tui xn luôn HIV
Xn vậy thôi chứ tui chưa tin mình bị nó
Đến hẹn 15/10/2019 tui đón xe buýt 1 mình lên nhận kq. Bắt quá giang mai thì chị đau xíu chích thuốc năm là hết. Tui cầm 2 phong bì trên tay. Bác sĩ bảo tôi lên lầu tư vấn kg dc bỏ về. Tui bất đầu hoang mang.
Ngồi chờ gọi số thứ tự tôi mở phong bì ra xem, tất cả xn điều cho kq DƯƠNG TÍNH .....
tay chân tui rung nhẹ theo nhịp đồng hồ, mắt tui nhắm nguền lại, chết lặng thật lâu cho đến khi nghe tới số tt của tui vào gặp bác sỹ.
Tui bắt đầu ý thức dc mình bị gì.
Bác sỹ bảo e xn gì?
Tui bảo e bị HIV cứ như thể tui đã lấy tinh thần cho tất cả rồi. Lên xe ra về tui im lặng kh nói j. Từ tp về nhà cũng 120phut ... đầu óc trống rỗng....
Từ ngày ấy cho đến khi tui nhận giấy hẹn lên lấy kq đo cd4 và gan thận tui kg rơi dc giọt nước mắt nào.
Tui như người câm, gặp ai hay ngang ai tui điều sợ phải va vào họ khiến họ ảnh hưởng, tui thấy chính bản thân mình như 1 thứ cận bã, 1 loài vi khuẫn kinh tởm nhất cần tránh xa. Mỗi khi va vào ai hay ng thân tui nổi da ga lên vì sợ hãi.
Ngồi nghe mẹ và e gái tui nc tui cố gượng cười cho cả nhà yên tâm. Cho đến khi tui buộc miệng hỏi em gái tui: tôi sắp chết rồi mày có thương tôi kh?
Từng lời nói kèm theo sự đứt khoảng, nước mắt và cơn ngẹn đắng trong cổ họng. Nó hỏi: “mà sao, sao mày chết”
Tui bảo tôi bị HIV sắp chết rồi
Nó im lặng chưa kịp nói gì thì mẹ tui xuất hiện. Quẹt dòng nước mắt đi tránh vào phòng. Rồi cả 2 a e kh nói j thêm.
tối hôm ấy nó cũng cười nc với mn đang xem ti vi. Cho đến khi chuẩn bị đi ngủ
1 màn đêm bao trùm . 2 căn phòng và những cái hít dài của nước mũi. Bên này tui khóc, bên kia nó cũng nằm khóc.
2 anh em nt qua za lo.
nó kêu: tôi vẫn chưa tin mày bị
Tui chụp kq cho nó xem...
Im 1 hồi nó bão tui: bị thì đi trị, kh chết liền đâu
Chưa bao giờ tui thấy mình như vỡ oà thế này. Cả buổi tối nó thức cới tui . Tìm coi cách nào trị HIV, rồi nên làm gì. Em gái tui mới sinh em bé dc vài tháng. Nó bảo dù thế nào mày vẫn là a của tôi. Chỉ sợ là sợ con nó còn quá nhỏ. Thế rồi 2 a em bắt tay kế hoạch tâch biệt đồ dùng cá nhân. Ngày mai đi mua đồ dùng mới cho cả nhà. Đổ nào tui xài xong tự mang vào phòng riêng. Cả 2 a e tìm cách để ba mẹ kg biết. Kg cho ai biết. Lặng lẻ giữ khoabgwr cacch an toàn và biện pháp an toàn cho cả nhà.
Và tìm hành trình mới cho mình để sống chung với H
 
L

Long chef

#18
Cố lên ông . Đọc topic của ông mà buồn thật.
 
T

Tại Tâm

#19
Mình lớn lên từ 1 làng quê nghèo nông thôn ngoại ô thành phố HCM mang trong người những điều hết sức đơn giản và tươi đẹp.
Lúc bé mình luôn sống bên mẹ, các chị và ngoại là nhiều vì mình sợ phải gần ba. Do ba nhậu nhẹt, lại hay to tiếng la lắng và đánh mình như cơm bữa.
Không hiểu từ lúc nào mình trở thành cậu nhók sợ bạo lực, sợ mấy trò chơi gây đau hay va chạm. Mình chỉ thích may vá, thiêu thùa và lấy mẹ ra hình mẫu cho tất cả.
Mấy đứa trong sớm bảo mình là bê đê, bóng lẹo cái...
Mình mặc cảm nên cũng kg thích chơi với tụi nó, mình chỉ thích chơi với mấy bạn gái thôi.
Đến khi mình ý thức dc bê đê là gì thì mình bất đầu ngại giao tiếp hơn. Điều chỉnh hành vi và cư xử cho nam tính hơn. Nhubgw cũng là tạm thời mà thôi.
Năm 15t dậy thì mình nhận ra thật sự mình chẳng thích làm con trai mà cũng kg thích làm con gái, mình có cá tính riêng và 1 giới tính riêng. Yêu thầm 1 bạn trai trong lớp làm mình thấy bản thân mình kg như người thường.
Đến năm mình lên đại học mình vẫn chưa từng biết thế nào là ham muốn xác thịt, là dương vật hay âm đạo... v.v. Vvv và mình luôn giữ 1 tình cảm trong sáng như lúc mình yêu bạn nam kia
Cho đến 1 ngày trời mưa to, và xe buýt kg thể chạy về kịp nhà. Mình dc một chú xe ôm chở về.
kể từ đêm định mệnh đó, cùng với những lời dỗ ngọt, khỏ thẻ và bàn tay ấy đã gieo vào đầu mình hình ảnh và cảm xúc đầu đời của 1 thanh niên mới lớn.
điều mình nghĩ tới lusc đó lá nổi sợ củ ng đàn ông, những tò mò về thể xác và những lạ lẫm mà mình kg kiểm soát dc. Nó ám ảnh mình cả tháng trời
Sau đó 1 tháng 1 a soát vé xe buýt có ngỏ lời làm quen mình... mình bất đầu thấy tò mò hơn và lần này mình chủ động để thám phá thế giới của ng lớn, của 2 người đàn ông là thế nào....
Cứ thế cuộc sống đẩy mình vào mối quan hệ kg rỏ ràng, những ham muốn kh rỏ ràng của tuổi mới lớn.
nổi ám ảnh vềbàn tay lạnh giá đêm mưa và nhubgwx lời thỏ thẻ luôn ám ảnh trong đầu mình, nó làm mình phải mghe lời mọi lời nói của nhubgwx người đàn ông ngoài kia. Vì chỉ có họ mới chịu cách nhẹ nhàng với cơ thể mình chứ kg phải là đòn roi hay la mắng.
cuộc sống xô đẩy bản thân mình vài năm đến một ngày mình biết cách đặt nìm tin vào 1 đàn ông nào đó. Nhưng rồi mình bị người ta lừa dối, lấy hết tiền bạc và san sẻ bản thân mình cho nhubgwx người đàn oing khác.
mình bất đầu thấy kinh tởm cơ thể mình hơn và ghét những lời ngon ngọt hơn. Mình khép mình lại hơn bao giờ hết. Cho đến 1 ngày mình bất đầu buông bỏ tất cả để rơi vào 1 bi kịch tồi tệ hơn. Một người đàn ông uy híp mình bắt mình phải phục vụ ông ta nếu kg sẽ báo gia đình mình mình là gay, rồi chụplén hình mình phát đầy trường học nơi mình học. Mình chịu đựng ông ấy cho đến lúc mình kg còn gì sợ hãi nữa mình đòi tự tử thì cũng là lúc hắn buông tha cho mình.
Kể tư đó mình rất sợ tạo dựng 1 mối quan hệ với bất kì ai. Mình kg yêu kg tin ai nữa. Dăm 3 tháng đi làm mình lại thao thát thể xác thì lên áp đt tìm ai đó hợp gu để giải toả. Ai cũng nói với mình họ sử dụng BCS, dùng prep, gel an toàn các kiểu.
Rồi mình lại rơi vào bi kịch típ theo 3,4 người đàn ông xâu xé cơ thể mình bất chấp sự vùng vẫy và giải thoát bản thân. Sau đêm đó mình biết họ có chơi ma tuý và thống chế mình bằng 1 viên thuốc lắc.
lắc lư trong âm nhạc mình kg biết mình trôi nổi như thế nào. Sau đó mình nhức đầu kg thôi, vùng dưới cũng đau nên mình tìm cách trốn họ.
Cũng dài 1 năm trời đên giữa năm 2019 mình mới dám nc với ai đó. A ấy dắt mình về nhà chơi, sống 1 mình trong căn phòng chặt hẹp. A ấy vừa li dị vk, 2 ng có quan hệ với nhau. A ấy cưng chìu tui, đến nổi tui sắp sửa sẻ muốn chuyển tới ở cùng a ấy.
Và rồi tui phục vụ a ấy từ rửa chén, dọn nhà, giặc đồ và nhìu thứ. Cho đến khi tui nhận ra 1 sự thật a ấy buôn bán ma tuý đá. Tui kg biết khuyên a thế nào.... tui bất đàu sợ, tui quyết định từ bỏ
1 tháng sau tui bắt đầu làm lại từ đầu. Về quê ở với mẹ, học may gia công, đi tập gym vì 1 năm qua tui hay bịnh lên bịnh xuống.
Tui cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè ( vì chuyện bạn bè tui cũng kg mấy tốt đẹp) .... rời bỏ thành phố tui chọn cách sống đơn giản ở làng quê nới tui sinh ra.
Mỗi ngày với tui dần tốt đẹp hơn, tui cũng kg còn phải lên app tìm kím ai để thoả nhu cầu nữa, nếu càn tui tự xử để giải toả, chứng rối loại ám thị nhục dục của tui khá cao, rối loạn cương dương nữa... nhưng tui quyết thà tự xử còn hơn bắt đầu mối quan hệ kg đi đến đâu.
1 tháng ấy thật tươi đẹp cho đến những ngày cơ thể tui bị ngứa ngấy, những cơn đau vai tăng lên dữ dội, tui ngỡ mình bị đau do tập gym sai cách. Sau đó sốt cao, đi nằm trạm xá dc 1 ngày thì bị lỡ miệng. 2 ngày sau tui hết bịnh. Nhưng lồng bàn tay, abnf chân nổi mẫn. Sợ quá tui lên mạng coi thì biết có thể mình bị giang mai.
Tui vội lên sg làm xn. Từ đâu trong đầu tui bảo là hãy điền vào HIV, xn HIV đi. Thế là tui xn luôn HIV
Xn vậy thôi chứ tui chưa tin mình bị nó
Đến hẹn 15/10/2019 tui đón xe buýt 1 mình lên nhận kq. Bắt quá giang mai thì chị đau xíu chích thuốc năm là hết. Tui cầm 2 phong bì trên tay. Bác sĩ bảo tôi lên lầu tư vấn kg dc bỏ về. Tui bất đầu hoang mang.
Ngồi chờ gọi số thứ tự tôi mở phong bì ra xem, tất cả xn điều cho kq DƯƠNG TÍNH .....
tay chân tui rung nhẹ theo nhịp đồng hồ, mắt tui nhắm nguền lại, chết lặng thật lâu cho đến khi nghe tới số tt của tui vào gặp bác sỹ.
Tui bắt đầu ý thức dc mình bị gì.
Bác sỹ bảo e xn gì?
Tui bảo e bị HIV cứ như thể tui đã lấy tinh thần cho tất cả rồi. Lên xe ra về tui im lặng kh nói j. Từ tp về nhà cũng 120phut ... đầu óc trống rỗng....
Từ ngày ấy cho đến khi tui nhận giấy hẹn lên lấy kq đo cd4 và gan thận tui kg rơi dc giọt nước mắt nào.
Tui như người câm, gặp ai hay ngang ai tui điều sợ phải va vào họ khiến họ ảnh hưởng, tui thấy chính bản thân mình như 1 thứ cận bã, 1 loài vi khuẫn kinh tởm nhất cần tránh xa. Mỗi khi va vào ai hay ng thân tui nổi da ga lên vì sợ hãi.
Ngồi nghe mẹ và e gái tui nc tui cố gượng cười cho cả nhà yên tâm. Cho đến khi tui buộc miệng hỏi em gái tui: tôi sắp chết rồi mày có thương tôi kh?
Từng lời nói kèm theo sự đứt khoảng, nước mắt và cơn ngẹn đắng trong cổ họng. Nó hỏi: “mà sao, sao mày chết”
Tui bảo tôi bị HIV sắp chết rồi
Nó im lặng chưa kịp nói gì thì mẹ tui xuất hiện. Quẹt dòng nước mắt đi tránh vào phòng. Rồi cả 2 a e kh nói j thêm.
tối hôm ấy nó cũng cười nc với mn đang xem ti vi. Cho đến khi chuẩn bị đi ngủ
1 màn đêm bao trùm . 2 căn phòng và những cái hít dài của nước mũi. Bên này tui khóc, bên kia nó cũng nằm khóc.
2 anh em nt qua za lo.
nó kêu: tôi vẫn chưa tin mày bị
Tui chụp kq cho nó xem...
Im 1 hồi nó bão tui: bị thì đi trị, kh chết liền đâu
Chưa bao giờ tui thấy mình như vỡ oà thế này. Cả buổi tối nó thức cới tui . Tìm coi cách nào trị HIV, rồi nên làm gì. Em gái tui mới sinh em bé dc vài tháng. Nó bảo dù thế nào mày vẫn là a của tôi. Chỉ sợ là sợ con nó còn quá nhỏ. Thế rồi 2 a em bắt tay kế hoạch tâch biệt đồ dùng cá nhân. Ngày mai đi mua đồ dùng mới cho cả nhà. Đổ nào tui xài xong tự mang vào phòng riêng. Cả 2 a e tìm cách để ba mẹ kg biết. Kg cho ai biết. Lặng lẻ giữ khoabgwr cacch an toàn và biện pháp an toàn cho cả nhà.
Và tìm hành trình mới cho mình để sống chung với H
Tôi hiểu cảm giác của bạn tôi biết bị cách đây 1 tháng . Nhưng rồi cũng bắt đầu ổn . Mong bạn mạnh mẽ , mạnh mẽ trong cách chúng ta đón nhận , mạnh mẽ trong suy nghĩ . Tôi đồng cảm với bạn .
 
L

Lỡ dại123

#20
Chia sẽ cùng bạn đều k may này cố gắng vượt qua nhé bạn... mình đang trong tình trạng stress lo lắng khi chưa dám đi xn
 
Get involved!

Here you can only see a limited number of comments. On TƯ VẤN HIV ONLINE MIỄN PHÍ you see all comments and all functions are available to you. To the thread