Nước mắt không màu - Sống Trọ (phần 1)

N

nuocmatkhongmau

#1
Sống Trọ (Phần 1)
Tác giả: Nước mắt không màu

( Chưa bao giờ nó nghĩ sau này nó sẽ trở thành nhân vật chính trong chuyện cuối cùng mà nó viết…)
Nó từng xem văn chương như người bạn tri kỷ. Nó có thể thả hồn theo những vần thơ lãng mạn tình tứ hoặc chắp bút cho những câu chuyện tình, những nhân vật được tạo ra bằng trí tưởng tượng. Nhưng, văn chương không nuôi sống nổi nó. Cuộc sống mà, đâu có đơn giản, người ta chưa hẳn làm được điều mà người ta muốn. Vòng xoáy cơm, áo, gạo, tiền thổi bay mọi ước mơ. Đời và thực là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau nên nó tự dặn mình phải sống bằng lý trí thay vì bằng con tim. Nó thấy mệt mỏi, chán chường và chới với những con người ngoài đời thực, khác xa với những gì nó đã nghĩ và viết. Và nó quyết định không viết gì nữa, thậm chí nó còn tự dặn mình không đọc mấy câu truyện, mấy quyển sách ngoài thị trường. Thực tế thú vị và sinh động hơn, cứ lẳng lặng nhìn cách người ta đối xử nhau, sống với nhau đi, không chừng lại có ích hơn. Ngẫm lại cái thời mơ mộng, mong manh dễ vỡ, nhìn một chiếc lá bay cũng viết nên một bài thơ, nó phì cười : sao mà sến thế! 8 năm lặn hụp ở Sài Gòn, nó đã nếm trải bao nhiêu cái vị đời đắng ngọt, thượng vàng hạ cám đều trải qua hết. 8 năm không phải quá dài nhưng cũng đủ để cảm nhận tình người, cảm nhận sự ngọt ngào của chiến thắng và cả vị mặn của nước mắt.
Một lần gặp lại người bạn nối khố thời cởi truồng tắm mưa, hắn bảo : “Mày dạo này sao…lạ thế ? “ Uhm, mà lạ thiệt. Chứng kiến một người đi vào cõi chết mà nó dửng dưng như không. “ Sinh lão bệnh tử mà, mày buồn làm cái gì, bệnh thì chết thôi, quan tâm chi”. Nó nhìn thấy sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt thằng bạn nó. Cái thằng lãng tử mơ mộng thời học trò giờ đã là một diễn viên thực thụ, có thể đảm nhiệm tốt rất nhiều vai, miễn sao có thể đạt được cái nó muốn. Nó nhớ thời phải tập uống bia, hút thuốc và cả nói dối nữa. “ 80 % hợp đồng là trên bàn nhậu nhóc con ạ !” Câu nói ây khiến nó suy nghĩ rất nhiều. Hơn ai hết, nó hiểu giá trị và vị trí của đồng tiền. Ký ức về tuổi thơ nghèo khổ từng nhiều đêm làm nó trăn trở và mất ngủ. Nó đã trở thành chính cái loại người mà nó đã từng căm ghét: vô cảm! Khi chạy bộ thể dục, người ta chạy khác. Khi có người xách con dao chạy theo phía sau, tự dưng ngươi ta sẽ chạy khác. Nó đã thành công theo cách đó, nó có được nhiều thứ người ta phải thèm thuồng ao ước. Nó say men chiến thắng mà quên mất là trái tim hắn đã chết từ lâu. ..
Cầm tờ giấy kết quả trên tay, nó quát lớn : Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó được! Tôi sẽ kiện các người tội làm ăn cẩu thả, thiếu trách nhiệm ! Vị bác sỹ nhìn nó, đôi mắt đầy e dè và khắc khoải : Cậu cứ bình tình, đích thân tôi sẽ gặp cậu để chịu trách nhiệm về việc này. Tôi hi vọng là tôi đã sai, cậu cứ làm theo những gì tôi đã bảo. Nó chả thèm để ý gì đến lời ông nói. Nó không quên xé nát tờ kết quả quẳng vào sọt rác trước khi ném trả vài câu nói vô hồn và ra về….
 
H

HungVuongLab

#2
Sống Trọ (Phần 1)
Tác giả: Nước mắt không màu

( Chưa bao giờ nó nghĩ sau này nó sẽ trở thành nhân vật chính trong chuyện cuối cùng mà nó viết…)
Nó từng xem văn chương như người bạn tri kỷ. Nó có thể thả hồn theo những vần thơ lãng mạn tình tứ hoặc chắp bút cho những câu chuyện tình, những nhân vật được tạo ra bằng trí tưởng tượng. Nhưng, văn chương không nuôi sống nổi nó. Cuộc sống mà, đâu có đơn giản, người ta chưa hẳn làm được điều mà người ta muốn. Vòng xoáy cơm, áo, gạo, tiền thổi bay mọi ước mơ. Đời và thực là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau nên nó tự dặn mình phải sống bằng lý trí thay vì bằng con tim. Nó thấy mệt mỏi, chán chường và chới với những con người ngoài đời thực, khác xa với những gì nó đã nghĩ và viết. Và nó quyết định không viết gì nữa, thậm chí nó còn tự dặn mình không đọc mấy câu truyện, mấy quyển sách ngoài thị trường. Thực tế thú vị và sinh động hơn, cứ lẳng lặng nhìn cách người ta đối xử nhau, sống với nhau đi, không chừng lại có ích hơn. Ngẫm lại cái thời mơ mộng, mong manh dễ vỡ, nhìn một chiếc lá bay cũng viết nên một bài thơ, nó phì cười : sao mà sến thế! 8 năm lặn hụp ở Sài Gòn, nó đã nếm trải bao nhiêu cái vị đời đắng ngọt, thượng vàng hạ cám đều trải qua hết. 8 năm không phải quá dài nhưng cũng đủ để cảm nhận tình người, cảm nhận sự ngọt ngào của chiến thắng và cả vị mặn của nước mắt.
Một lần gặp lại người bạn nối khố thời cởi truồng tắm mưa, hắn bảo : “Mày dạo này sao…lạ thế ? “ Uhm, mà lạ thiệt. Chứng kiến một người đi vào cõi chết mà nó dửng dưng như không. “ Sinh lão bệnh tử mà, mày buồn làm cái gì, bệnh thì chết thôi, quan tâm chi”. Nó nhìn thấy sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt thằng bạn nó. Cái thằng lãng tử mơ mộng thời học trò giờ đã là một diễn viên thực thụ, có thể đảm nhiệm tốt rất nhiều vai, miễn sao có thể đạt được cái nó muốn. Nó nhớ thời phải tập uống bia, hút thuốc và cả nói dối nữa. “ 80 % hợp đồng là trên bàn nhậu nhóc con ạ !” Câu nói ây khiến nó suy nghĩ rất nhiều. Hơn ai hết, nó hiểu giá trị và vị trí của đồng tiền. Ký ức về tuổi thơ nghèo khổ từng nhiều đêm làm nó trăn trở và mất ngủ. Nó đã trở thành chính cái loại người mà nó đã từng căm ghét: vô cảm! Khi chạy bộ thể dục, người ta chạy khác. Khi có người xách con dao chạy theo phía sau, tự dưng ngươi ta sẽ chạy khác. Nó đã thành công theo cách đó, nó có được nhiều thứ người ta phải thèm thuồng ao ước. Nó say men chiến thắng mà quên mất là trái tim hắn đã chết từ lâu. ..
Cầm tờ giấy kết quả trên tay, nó quát lớn : Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó được! Tôi sẽ kiện các người tội làm ăn cẩu thả, thiếu trách nhiệm ! Vị bác sỹ nhìn nó, đôi mắt đầy e dè và khắc khoải : Cậu cứ bình tình, đích thân tôi sẽ gặp cậu để chịu trách nhiệm về việc này. Tôi hi vọng là tôi đã sai, cậu cứ làm theo những gì tôi đã bảo. Nó chả thèm để ý gì đến lời ông nói. Nó không quên xé nát tờ kết quả quẳng vào sọt rác trước khi ném trả vài câu nói vô hồn và ra về….
Cuộc sống muôn màu.hiện tai,tương lai và nên bỏ qúa khư đi nghe. Tương lai mình chưa chắc thế giới thay đổi Bạn nghi đi rồi biêt. Tương lai chắc chắn la màu xanh. Sống hiên tai zui ze và tương lai không biết điêu gi say ra. Một vacxin hay một công thức loại H. Mưu sự tai nhân hình sự tai thiên. Chúc bạn sức khỏe:ldk
 
Đ

Điều Kỳ Diệu

#3
Trong đêm tối đen bước chân lặng lẽ nó bước đi dưới con đường mưa khuya phố thưa có ai ngang đời nó.
Và có ai đưa một vòng tay đón lấy nó, bước qua cạm bẫy khi nó lún sâu, vết thương hằn lâu thân xác nó đã phai tàn mau.
Chẳng có ai đưa một vòng tay.
 
Get involved!

Here you can only see a limited number of comments. On TƯ VẤN HIV ONLINE MIỄN PHÍ you see all comments and all functions are available to you. To the thread