S
songtrongbongtoi
Năm nay em 32 tuổi Em là 1 người bị nhiễm h được ít nhất 13 năm rồi dù chưa 1 lần chưa đi xét nghiệm nhưng em chắc chắn 100% .em sinh ra trong 1 gia đình căn bản ở quê . Bố mẹ là người em yêu thương nhất . Ở quê em tệ nạn ma tuý trộm cắp rất nhiều nhưng em chưa một lần nghĩ đến chỉ có học và học . May mắn là em cũng đỗ được trường học viện bưu chính viễn thông . Lên hà nội học dù có rất nhiều cám rỗ nhưng em vẫn không để mình bị cuốn theo nó em không hề bia rượu cờ bạc vậy mà ai ngờ cuộc đời không hề công bằng . Học được 1 năm vừa học vừa đi làm thêm . Em làm công việc cũng không liên quan đến nghề lắm đó là đi vận chuyển đồ ăn đêm cho cửa hàng ở hà nội . Rồi cái gì cũng đến em quen một cô gái sau một lần gặp cô ngoài đường cô ý bị 1 nhóm khác đánh . Em cũng ra tay nhưng vì cũng không đánh nhau bao giờ em cũng chẳng làm gì được và cũng bị đánh theo . Chúng lôi cô ý theo và em đuổi theo hô và được người dân đi đường giúp đỡ . Thê là bọn em quen nhau như thế đó . Cô ấy cũng là tình đầu tiên và cũng là người tình cuối cùng của em . Sau khoảng thời gian yêu nhau khoảng 2 tháng dù biết cô đấy là gái dịch vụ nhưng em vẫn tôn trọng cô đấy cũng nhiều lần em đã khuyên cô đấy đừng đi làm thế nữa nhưng cô ấy không chịu cô bảo làm đủ tiền cô đấy sẽ mở shop thời trang thật to theo mơ ước của cô đấy . Lúc đó em cũng không biết làm sao cũng chẳng giúp gì được cô ấy vì nhà em cũng chẳng giàu có gì . Lúc đó em cũng nghỉ mau mau học xong ra kiếm việc để có thể nuôi được cô ấy . Nói ra thì cũng ngại chắc là con người ai cũng giống ai dù em là người rất ngoan nhưng cũng không thể từ chối được tình yêu mà nói thật sự ra cô ấy rất là xinh xắn . Bọn em quan hệ với nhau thực sự đó là tình yêu . Lúc đầu bọn em quan hệ luôn dùng BCS nhưng em là người bảo không muốn dùng BCS nên cô ấy cũng chiều em . Em cũng không nhớ rõ là bọn em quan hệ không BCS bao nhiêu lần . Rồi ngày định mệnh cũng đến đó là gần 1 năm sau đó là ngày 16/4/2005 . Lúc đó em đang học ở phòng trọ thì cô đấy đến . Cuộc đời em ám ảnh ánh mắt cô đấy cô đấy khóc đến xin lỗi em và bảo cô đấy đã bị h cô bảo cô bị lây từ ông khách quen ông . Em gần như chết lặng em không tin chuyện đó là thật nhưng nhìn tờ giấy xét nghiệm em gần như là người mất hồn em không nói gì cả rồi cô đấy cũng đi và từ đó bọn em không liên lạc gì nữa . Em khủng hoảng stress kinh khủng không thể làm được gì trong 6 tháng thậm chí em còn xinh bảo lưu việc học em chỉ ở trong phòng không nói không gặp ai cả . Đợt đấy nếu em không nhầm thì em đã có triệu chứng cách đó hơn 3 tháng rồi em sốt và viêm họng nặng . Một thời gian sau khi chấn tĩnh được tinh thần em cũng đến những chỗ cô đấy làm để tìm cô đấy bạn bè cô đấy đều bảo không biết cô đấy đi đâu rồi họ đều không có liên lạc được . Thế là từ đó em vẫn rơi vào khủng hoảng em gần như cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè gia đình chỉ thui thủi chịu đựng một mình . Rồi bố mẹ em ở quê thấy lạ nên cũng lên tìm . Em quá hoảng sợ nhưng em không thể nói với bố mẹ em được em không thể nào cho bố mẹ em biết ngừoi con hiền lành ngoan ngoãn của bố mẹ lại bị căn bệnh thế kỉ này được em cố dấu nỗi đau cố tỏ ra là bình thường . Thế thấm thoát trôi qua em ra trường vào năm 2009 em gần như sống khép kín và khôg hề giao lưu với ai cả thậm chí em còn hạn chế về quê mỗi năm chỉ về 1 đến 2 lần em luôn lấy lí do học khó để trốn tránh . Thế là cuộc sống trong u tối của em thấm thoát trôi qua bây giờ em đang có công việc rất tốt với mức lương rất khá nhưng cuộc sống của em cũng không thể diễn tả thế nào được nó gần như là địa ngục cứ ngồi 1 mình em lại nghĩ về căn bệnh này về bố mẹ về cô gái kia . Em thấy hối hận nhiều điều hối hận không làm tốt bổn phận người con em gần như có năm còn không về thăm bố mẹ em sợ em sẽ lây cho mọi người em tiếc là ngày đó em vì quá hoang mang mà không thể níu kéo bạn gái em được em thấy nhục nhã tại sao lúc đó em lại như thế dù gì bị em cũng đã bị rồi . Không biết bây giờ cô đấy thế nào không biết còn sống nữa không chứ em mong là cô đấy sẽ điều trị thuốc ARV tốt em mong muốn như thế lắm . Còn phần em thì chắc em sắp chết rồi em nghĩ tầm này em cũng là giai đoạn AIDS rồi cơ thể em rất hay đau ốm em bị nhưng cơn đau đầu cực kì khủng khiếp em luôn cảm giác nhà quay em không thể làm được gì khốn khổ hơn em cực kì hay sốt và viêm họng mà khi bị thì cực kì lâu khỏi dù uống cả tá kháng sinh dù sao em cũng thất bại rồi em sợ con viruss h này đến nỗi sau rất nhiều năm rồi 13 năm rồi mà em cũng không dám đi xét nghiệm em không dám nhìn thấy chữ dương tính với HIV em rất sợ hãi . Em luôn trốn tránh mọi thứ tất cả mọi thứ em không thể nói được gì em sợ lắm dù những lúc sức khoẻ có tốt hơn nhưng cũng không dám đi xn để được điều trị em cũng mong là khi em chết bố mẹ em cũng không biết em căn bệnh này . Em sợ bố mẹ nhìn cơ thể gầy gò xanh xao của em hàng xóm biết dị nghị. Em nhiều lần muốn tự sự rồi nhưng khi chuẩn bị thì bố mẹ cứ hiện ra trong đầu em . Em mà tự sát thì sao có thể đi làm nuôi bố mẹ được làm sao được ý nghĩ đó làm em lại thôi . Bây giờ thì em lại đang rất đau họng rồi đau đầu nặng nữa em phải nghỉ làm gần 9 ngày nay rồi em không biết phải sống sao với cơ thể chỉ có vỏn vẹn 49kg em không biết lúc nào em chết nữa . HIV thật kinh khủng nó giết chết ước mơ của rất nhièu người phá nát hạnh phúc của mọi người . Tại sao nó chỉ là con viruss mà sao nó lại ảnh hưởng đến thế chứ nó làm em mất hết mọi thứ sống trong tuyệt vọng tột cùng . Con xin lỗi bố mẹ con không thể làm tròn bổn phận đứa con con không đem lại kì vọng gì cho bố mẹ bao nhiêu công lao to lớn của bố mẹ thằng con bất hiếu này không thể nào đền đáp được . Anh xin lỗi em ngọc à nếu thời gian quay lại được anh sẽ kéo em lại không để em ra đi anh không trách em đâu tất cả lỗi của anh mà trách thì trách con viruss quái ác này tại vì lúc đó anh quá sốc anh suy nghĩ lung tung khi nhìn thấy tờ kết quả không anh sẽ kéo em lại không thể để em đi . Thực sự không biết thế nào bs ạ con vui lắm đây là lần đầu tiên con được nói ra hết sự dồn nén của con bao lâu nay con chưa từng dám chia sẻ với ai con vui lắm thật đấy . Con không biết lúc bác sĩ được tâm sự này của con thì con còn sống không nữa nhưng con vui lắn khi được nói ra hết mọi thứ rồi . Qua đây con mong những người đang bị h xin đừngai như con sợ hãi mà không đi xét nghiệm đièu trị bệnh tất cả mọi người tuân thủ đều trị tuân thủ dùng thuốc đều có tuổi thọ như người bình thường mà đừng ai không chữa trị để bị đau đớn như tôi . Con thì con bỏ cuộc rồi nhiều điều hối hận quá xin lỗi . Cảm ơn bs và mọi người con mong bs và mọi người luôn luôn khoẻ để có thể điều trị cho các bệnh nhân con xin bs và mọi người hãy giúp họ đừng để họ bị con vius này hại