Lần đầu tiên chắc lần cuối tâm sự với bác sĩ và đồng nghiệp

S

songtrongbongtoi

#1
Năm nay em 32 tuổi Em là 1 người bị nhiễm h được ít nhất 13 năm rồi dù chưa 1 lần chưa đi xét nghiệm nhưng em chắc chắn 100% .em sinh ra trong 1 gia đình căn bản ở quê . Bố mẹ là người em yêu thương nhất . Ở quê em tệ nạn ma tuý trộm cắp rất nhiều nhưng em chưa một lần nghĩ đến chỉ có học và học . May mắn là em cũng đỗ được trường học viện bưu chính viễn thông . Lên hà nội học dù có rất nhiều cám rỗ nhưng em vẫn không để mình bị cuốn theo nó em không hề bia rượu cờ bạc vậy mà ai ngờ cuộc đời không hề công bằng . Học được 1 năm vừa học vừa đi làm thêm . Em làm công việc cũng không liên quan đến nghề lắm đó là đi vận chuyển đồ ăn đêm cho cửa hàng ở hà nội . Rồi cái gì cũng đến em quen một cô gái sau một lần gặp cô ngoài đường cô ý bị 1 nhóm khác đánh . Em cũng ra tay nhưng vì cũng không đánh nhau bao giờ em cũng chẳng làm gì được và cũng bị đánh theo . Chúng lôi cô ý theo và em đuổi theo hô và được người dân đi đường giúp đỡ . Thê là bọn em quen nhau như thế đó . Cô ấy cũng là tình đầu tiên và cũng là người tình cuối cùng của em . Sau khoảng thời gian yêu nhau khoảng 2 tháng dù biết cô đấy là gái dịch vụ nhưng em vẫn tôn trọng cô đấy cũng nhiều lần em đã khuyên cô đấy đừng đi làm thế nữa nhưng cô ấy không chịu cô bảo làm đủ tiền cô đấy sẽ mở shop thời trang thật to theo mơ ước của cô đấy . Lúc đó em cũng không biết làm sao cũng chẳng giúp gì được cô ấy vì nhà em cũng chẳng giàu có gì . Lúc đó em cũng nghỉ mau mau học xong ra kiếm việc để có thể nuôi được cô ấy . Nói ra thì cũng ngại chắc là con người ai cũng giống ai dù em là người rất ngoan nhưng cũng không thể từ chối được tình yêu mà nói thật sự ra cô ấy rất là xinh xắn . Bọn em quan hệ với nhau thực sự đó là tình yêu . Lúc đầu bọn em quan hệ luôn dùng BCS nhưng em là người bảo không muốn dùng BCS nên cô ấy cũng chiều em . Em cũng không nhớ rõ là bọn em quan hệ không BCS bao nhiêu lần . Rồi ngày định mệnh cũng đến đó là gần 1 năm sau đó là ngày 16/4/2005 . Lúc đó em đang học ở phòng trọ thì cô đấy đến . Cuộc đời em ám ảnh ánh mắt cô đấy cô đấy khóc đến xin lỗi em và bảo cô đấy đã bị h cô bảo cô bị lây từ ông khách quen ông . Em gần như chết lặng em không tin chuyện đó là thật nhưng nhìn tờ giấy xét nghiệm em gần như là người mất hồn em không nói gì cả rồi cô đấy cũng đi và từ đó bọn em không liên lạc gì nữa . Em khủng hoảng stress kinh khủng không thể làm được gì trong 6 tháng thậm chí em còn xinh bảo lưu việc học em chỉ ở trong phòng không nói không gặp ai cả . Đợt đấy nếu em không nhầm thì em đã có triệu chứng cách đó hơn 3 tháng rồi em sốt và viêm họng nặng . Một thời gian sau khi chấn tĩnh được tinh thần em cũng đến những chỗ cô đấy làm để tìm cô đấy bạn bè cô đấy đều bảo không biết cô đấy đi đâu rồi họ đều không có liên lạc được . Thế là từ đó em vẫn rơi vào khủng hoảng em gần như cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè gia đình chỉ thui thủi chịu đựng một mình . Rồi bố mẹ em ở quê thấy lạ nên cũng lên tìm . Em quá hoảng sợ nhưng em không thể nói với bố mẹ em được em không thể nào cho bố mẹ em biết ngừoi con hiền lành ngoan ngoãn của bố mẹ lại bị căn bệnh thế kỉ này được em cố dấu nỗi đau cố tỏ ra là bình thường . Thế thấm thoát trôi qua em ra trường vào năm 2009 em gần như sống khép kín và khôg hề giao lưu với ai cả thậm chí em còn hạn chế về quê mỗi năm chỉ về 1 đến 2 lần em luôn lấy lí do học khó để trốn tránh . Thế là cuộc sống trong u tối của em thấm thoát trôi qua bây giờ em đang có công việc rất tốt với mức lương rất khá nhưng cuộc sống của em cũng không thể diễn tả thế nào được nó gần như là địa ngục cứ ngồi 1 mình em lại nghĩ về căn bệnh này về bố mẹ về cô gái kia . Em thấy hối hận nhiều điều hối hận không làm tốt bổn phận người con em gần như có năm còn không về thăm bố mẹ em sợ em sẽ lây cho mọi người em tiếc là ngày đó em vì quá hoang mang mà không thể níu kéo bạn gái em được em thấy nhục nhã tại sao lúc đó em lại như thế dù gì bị em cũng đã bị rồi . Không biết bây giờ cô đấy thế nào không biết còn sống nữa không chứ em mong là cô đấy sẽ điều trị thuốc ARV tốt em mong muốn như thế lắm . Còn phần em thì chắc em sắp chết rồi em nghĩ tầm này em cũng là giai đoạn AIDS rồi cơ thể em rất hay đau ốm em bị nhưng cơn đau đầu cực kì khủng khiếp em luôn cảm giác nhà quay em không thể làm được gì khốn khổ hơn em cực kì hay sốt và viêm họng mà khi bị thì cực kì lâu khỏi dù uống cả tá kháng sinh dù sao em cũng thất bại rồi em sợ con viruss h này đến nỗi sau rất nhiều năm rồi 13 năm rồi mà em cũng không dám đi xét nghiệm em không dám nhìn thấy chữ dương tính với HIV em rất sợ hãi . Em luôn trốn tránh mọi thứ tất cả mọi thứ em không thể nói được gì em sợ lắm dù những lúc sức khoẻ có tốt hơn nhưng cũng không dám đi xn để được điều trị em cũng mong là khi em chết bố mẹ em cũng không biết em căn bệnh này . Em sợ bố mẹ nhìn cơ thể gầy gò xanh xao của em hàng xóm biết dị nghị. Em nhiều lần muốn tự sự rồi nhưng khi chuẩn bị thì bố mẹ cứ hiện ra trong đầu em . Em mà tự sát thì sao có thể đi làm nuôi bố mẹ được làm sao được ý nghĩ đó làm em lại thôi . Bây giờ thì em lại đang rất đau họng rồi đau đầu nặng nữa em phải nghỉ làm gần 9 ngày nay rồi em không biết phải sống sao với cơ thể chỉ có vỏn vẹn 49kg em không biết lúc nào em chết nữa . HIV thật kinh khủng nó giết chết ước mơ của rất nhièu người phá nát hạnh phúc của mọi người . Tại sao nó chỉ là con viruss mà sao nó lại ảnh hưởng đến thế chứ nó làm em mất hết mọi thứ sống trong tuyệt vọng tột cùng . Con xin lỗi bố mẹ con không thể làm tròn bổn phận đứa con con không đem lại kì vọng gì cho bố mẹ bao nhiêu công lao to lớn của bố mẹ thằng con bất hiếu này không thể nào đền đáp được . Anh xin lỗi em ngọc à nếu thời gian quay lại được anh sẽ kéo em lại không để em ra đi anh không trách em đâu tất cả lỗi của anh mà trách thì trách con viruss quái ác này tại vì lúc đó anh quá sốc anh suy nghĩ lung tung khi nhìn thấy tờ kết quả không anh sẽ kéo em lại không thể để em đi . Thực sự không biết thế nào bs ạ con vui lắm đây là lần đầu tiên con được nói ra hết sự dồn nén của con bao lâu nay con chưa từng dám chia sẻ với ai con vui lắm thật đấy . Con không biết lúc bác sĩ được tâm sự này của con thì con còn sống không nữa nhưng con vui lắn khi được nói ra hết mọi thứ rồi . Qua đây con mong những người đang bị h xin đừngai như con sợ hãi mà không đi xét nghiệm đièu trị bệnh tất cả mọi người tuân thủ đều trị tuân thủ dùng thuốc đều có tuổi thọ như người bình thường mà đừng ai không chữa trị để bị đau đớn như tôi . Con thì con bỏ cuộc rồi nhiều điều hối hận quá xin lỗi . Cảm ơn bs và mọi người con mong bs và mọi người luôn luôn khoẻ để có thể điều trị cho các bệnh nhân con xin bs và mọi người hãy giúp họ đừng để họ bị con vius này hại
 
H

Hải Dương

#2
Chào bạn. Có vài điều chia sẻ cùng bạn. Bạn không nên bi quan mà sống khoảng thời gian như vậy. Vì bạn biết không có những vợ chồng 1 trong 2 bị HIV nhưng khi xét nghiệm thì người kia không bị, vì bạn biết không? Không phải QHTD với người bị HIV mà bạn chắc chắn bị vì may mắn sẽ mĩm cười nếu bạn không bị. Vì thế nếu bạn đọc tin này thì hãy đối diện 1 lần mạnh dạng đi xn để biết bạn có bị hay không? Vì nếu may mắn bạn không bị thì sẽ ra sao? Bạn sẽ sống khác chứ không phải dằn vặt như vậy. Còn nếu chẳng may bị thì bạn có hướng khác sống tốt để chăm sóc bản thân và gia đình. Có vài điều chia sẻ cùng bạn!
 
C

Cố Lên Tôi Ơi

#3
Tại sao phải sống sợ hãi tận 13 năm vậy bạn? Cố gắng đi xét nghiệm để giải tỏa áp lực đi, chúc bạn sẽ âm tính nhé!
 
M

motlansai

#4
Ở diễn đàn này có nhiều người quan hệ với người bị H mà không bị đó bạn, tỉ lệ bị nhiễm cho một lần quan hệ chỉ tầm 0.1 % thôi, nếu thực sự bạn không mai mắn bị nhiễm thì bạn vẫn có thể điều trị để kéo dài cuộc sống gần như một người bình thường ở thời điểm hiện tại. Thay vì lựa chọn buôn xuôi sống trong đau khổ thì bạn vẫn có thể chấp nhận sự thật, làm nhiều việc tốt cho xã hội, ai cũng phải sống cho hết cuộc đời của mình, đừng phí phạm nó bạn nhé. Hi vọng nhận được tin vui từ bạn.
 
T

Tình nguyện viên 4

#5
Bạn cố gắng can đảm xét nghiệm một lần nhe.
 
C

cố lên ^^

#6
Năm nay em 32 tuổi Em là 1 người bị nhiễm h được ít nhất 13 năm rồi dù chưa 1 lần chưa đi xét nghiệm nhưng em chắc chắn 100% .em sinh ra trong 1 gia đình căn bản ở quê . Bố mẹ là người em yêu thương nhất . Ở quê em tệ nạn ma tuý trộm cắp rất nhiều nhưng em chưa một lần nghĩ đến chỉ có học và học . May mắn là em cũng đỗ được trường học viện bưu chính viễn thông . Lên hà nội học dù có rất nhiều cám rỗ nhưng em vẫn không để mình bị cuốn theo nó em không hề bia rượu cờ bạc vậy mà ai ngờ cuộc đời không hề công bằng . Học được 1 năm vừa học vừa đi làm thêm . Em làm công việc cũng không liên quan đến nghề lắm đó là đi vận chuyển đồ ăn đêm cho cửa hàng ở hà nội . Rồi cái gì cũng đến em quen một cô gái sau một lần gặp cô ngoài đường cô ý bị 1 nhóm khác đánh . Em cũng ra tay nhưng vì cũng không đánh nhau bao giờ em cũng chẳng làm gì được và cũng bị đánh theo . Chúng lôi cô ý theo và em đuổi theo hô và được người dân đi đường giúp đỡ . Thê là bọn em quen nhau như thế đó . Cô ấy cũng là tình đầu tiên và cũng là người tình cuối cùng của em . Sau khoảng thời gian yêu nhau khoảng 2 tháng dù biết cô đấy là gái dịch vụ nhưng em vẫn tôn trọng cô đấy cũng nhiều lần em đã khuyên cô đấy đừng đi làm thế nữa nhưng cô ấy không chịu cô bảo làm đủ tiền cô đấy sẽ mở shop thời trang thật to theo mơ ước của cô đấy . Lúc đó em cũng không biết làm sao cũng chẳng giúp gì được cô ấy vì nhà em cũng chẳng giàu có gì . Lúc đó em cũng nghỉ mau mau học xong ra kiếm việc để có thể nuôi được cô ấy . Nói ra thì cũng ngại chắc là con người ai cũng giống ai dù em là người rất ngoan nhưng cũng không thể từ chối được tình yêu mà nói thật sự ra cô ấy rất là xinh xắn . Bọn em quan hệ với nhau thực sự đó là tình yêu . Lúc đầu bọn em quan hệ luôn dùng BCS nhưng em là người bảo không muốn dùng BCS nên cô ấy cũng chiều em . Em cũng không nhớ rõ là bọn em quan hệ không BCS bao nhiêu lần . Rồi ngày định mệnh cũng đến đó là gần 1 năm sau đó là ngày 16/4/2005 . Lúc đó em đang học ở phòng trọ thì cô đấy đến . Cuộc đời em ám ảnh ánh mắt cô đấy cô đấy khóc đến xin lỗi em và bảo cô đấy đã bị h cô bảo cô bị lây từ ông khách quen ông . Em gần như chết lặng em không tin chuyện đó là thật nhưng nhìn tờ giấy xét nghiệm em gần như là người mất hồn em không nói gì cả rồi cô đấy cũng đi và từ đó bọn em không liên lạc gì nữa . Em khủng hoảng stress kinh khủng không thể làm được gì trong 6 tháng thậm chí em còn xinh bảo lưu việc học em chỉ ở trong phòng không nói không gặp ai cả . Đợt đấy nếu em không nhầm thì em đã có triệu chứng cách đó hơn 3 tháng rồi em sốt và viêm họng nặng . Một thời gian sau khi chấn tĩnh được tinh thần em cũng đến những chỗ cô đấy làm để tìm cô đấy bạn bè cô đấy đều bảo không biết cô đấy đi đâu rồi họ đều không có liên lạc được . Thế là từ đó em vẫn rơi vào khủng hoảng em gần như cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè gia đình chỉ thui thủi chịu đựng một mình . Rồi bố mẹ em ở quê thấy lạ nên cũng lên tìm . Em quá hoảng sợ nhưng em không thể nói với bố mẹ em được em không thể nào cho bố mẹ em biết ngừoi con hiền lành ngoan ngoãn của bố mẹ lại bị căn bệnh thế kỉ này được em cố dấu nỗi đau cố tỏ ra là bình thường . Thế thấm thoát trôi qua em ra trường vào năm 2009 em gần như sống khép kín và khôg hề giao lưu với ai cả thậm chí em còn hạn chế về quê mỗi năm chỉ về 1 đến 2 lần em luôn lấy lí do học khó để trốn tránh . Thế là cuộc sống trong u tối của em thấm thoát trôi qua bây giờ em đang có công việc rất tốt với mức lương rất khá nhưng cuộc sống của em cũng không thể diễn tả thế nào được nó gần như là địa ngục cứ ngồi 1 mình em lại nghĩ về căn bệnh này về bố mẹ về cô gái kia . Em thấy hối hận nhiều điều hối hận không làm tốt bổn phận người con em gần như có năm còn không về thăm bố mẹ em sợ em sẽ lây cho mọi người em tiếc là ngày đó em vì quá hoang mang mà không thể níu kéo bạn gái em được em thấy nhục nhã tại sao lúc đó em lại như thế dù gì bị em cũng đã bị rồi . Không biết bây giờ cô đấy thế nào không biết còn sống nữa không chứ em mong là cô đấy sẽ điều trị thuốc ARV tốt em mong muốn như thế lắm . Còn phần em thì chắc em sắp chết rồi em nghĩ tầm này em cũng là giai đoạn AIDS rồi cơ thể em rất hay đau ốm em bị nhưng cơn đau đầu cực kì khủng khiếp em luôn cảm giác nhà quay em không thể làm được gì khốn khổ hơn em cực kì hay sốt và viêm họng mà khi bị thì cực kì lâu khỏi dù uống cả tá kháng sinh dù sao em cũng thất bại rồi em sợ con viruss h này đến nỗi sau rất nhiều năm rồi 13 năm rồi mà em cũng không dám đi xét nghiệm em không dám nhìn thấy chữ dương tính với HIV em rất sợ hãi . Em luôn trốn tránh mọi thứ tất cả mọi thứ em không thể nói được gì em sợ lắm dù những lúc sức khoẻ có tốt hơn nhưng cũng không dám đi xn để được điều trị em cũng mong là khi em chết bố mẹ em cũng không biết em căn bệnh này . Em sợ bố mẹ nhìn cơ thể gầy gò xanh xao của em hàng xóm biết dị nghị. Em nhiều lần muốn tự sự rồi nhưng khi chuẩn bị thì bố mẹ cứ hiện ra trong đầu em . Em mà tự sát thì sao có thể đi làm nuôi bố mẹ được làm sao được ý nghĩ đó làm em lại thôi . Bây giờ thì em lại đang rất đau họng rồi đau đầu nặng nữa em phải nghỉ làm gần 9 ngày nay rồi em không biết phải sống sao với cơ thể chỉ có vỏn vẹn 49kg em không biết lúc nào em chết nữa . HIV thật kinh khủng nó giết chết ước mơ của rất nhièu người phá nát hạnh phúc của mọi người . Tại sao nó chỉ là con viruss mà sao nó lại ảnh hưởng đến thế chứ nó làm em mất hết mọi thứ sống trong tuyệt vọng tột cùng . Con xin lỗi bố mẹ con không thể làm tròn bổn phận đứa con con không đem lại kì vọng gì cho bố mẹ bao nhiêu công lao to lớn của bố mẹ thằng con bất hiếu này không thể nào đền đáp được . Anh xin lỗi em ngọc à nếu thời gian quay lại được anh sẽ kéo em lại không để em ra đi anh không trách em đâu tất cả lỗi của anh mà trách thì trách con viruss quái ác này tại vì lúc đó anh quá sốc anh suy nghĩ lung tung khi nhìn thấy tờ kết quả không anh sẽ kéo em lại không thể để em đi . Thực sự không biết thế nào bs ạ con vui lắm đây là lần đầu tiên con được nói ra hết sự dồn nén của con bao lâu nay con chưa từng dám chia sẻ với ai con vui lắm thật đấy . Con không biết lúc bác sĩ được tâm sự này của con thì con còn sống không nữa nhưng con vui lắn khi được nói ra hết mọi thứ rồi . Qua đây con mong những người đang bị h xin đừngai như con sợ hãi mà không đi xét nghiệm đièu trị bệnh tất cả mọi người tuân thủ đều trị tuân thủ dùng thuốc đều có tuổi thọ như người bình thường mà đừng ai không chữa trị để bị đau đớn như tôi . Con thì con bỏ cuộc rồi nhiều điều hối hận quá xin lỗi . Cảm ơn bs và mọi người con mong bs và mọi người luôn luôn khoẻ để có thể điều trị cho các bệnh nhân con xin bs và mọi người hãy giúp họ đừng để họ bị con vius này hại
Thua...
 
T

Tình nguyện viên 4

#7
Đừng để cuộc đời trôi qua đáng tiếc, mạnh dạn lên bạn nha.
 
B

Bác sĩ Bình

#8
Năm nay em 32 tuổi Em là 1 người bị nhiễm h được ít nhất 13 năm rồi dù chưa 1 lần chưa đi xét nghiệm nhưng em chắc chắn 100% .em sinh ra trong 1 gia đình căn bản ở quê . Bố mẹ là người em yêu thương nhất . Ở quê em tệ nạn ma tuý trộm cắp rất nhiều nhưng em chưa một lần nghĩ đến chỉ có học và học . May mắn là em cũng đỗ được trường học viện bưu chính viễn thông . Lên hà nội học dù có rất nhiều cám rỗ nhưng em vẫn không để mình bị cuốn theo nó em không hề bia rượu cờ bạc vậy mà ai ngờ cuộc đời không hề công bằng . Học được 1 năm vừa học vừa đi làm thêm . Em làm công việc cũng không liên quan đến nghề lắm đó là đi vận chuyển đồ ăn đêm cho cửa hàng ở hà nội . Rồi cái gì cũng đến em quen một cô gái sau một lần gặp cô ngoài đường cô ý bị 1 nhóm khác đánh . Em cũng ra tay nhưng vì cũng không đánh nhau bao giờ em cũng chẳng làm gì được và cũng bị đánh theo . Chúng lôi cô ý theo và em đuổi theo hô và được người dân đi đường giúp đỡ . Thê là bọn em quen nhau như thế đó . Cô ấy cũng là tình đầu tiên và cũng là người tình cuối cùng của em . Sau khoảng thời gian yêu nhau khoảng 2 tháng dù biết cô đấy là gái dịch vụ nhưng em vẫn tôn trọng cô đấy cũng nhiều lần em đã khuyên cô đấy đừng đi làm thế nữa nhưng cô ấy không chịu cô bảo làm đủ tiền cô đấy sẽ mở shop thời trang thật to theo mơ ước của cô đấy . Lúc đó em cũng không biết làm sao cũng chẳng giúp gì được cô ấy vì nhà em cũng chẳng giàu có gì . Lúc đó em cũng nghỉ mau mau học xong ra kiếm việc để có thể nuôi được cô ấy . Nói ra thì cũng ngại chắc là con người ai cũng giống ai dù em là người rất ngoan nhưng cũng không thể từ chối được tình yêu mà nói thật sự ra cô ấy rất là xinh xắn . Bọn em quan hệ với nhau thực sự đó là tình yêu . Lúc đầu bọn em quan hệ luôn dùng BCS nhưng em là người bảo không muốn dùng BCS nên cô ấy cũng chiều em . Em cũng không nhớ rõ là bọn em quan hệ không BCS bao nhiêu lần . Rồi ngày định mệnh cũng đến đó là gần 1 năm sau đó là ngày 16/4/2005 . Lúc đó em đang học ở phòng trọ thì cô đấy đến . Cuộc đời em ám ảnh ánh mắt cô đấy cô đấy khóc đến xin lỗi em và bảo cô đấy đã bị h cô bảo cô bị lây từ ông khách quen ông . Em gần như chết lặng em không tin chuyện đó là thật nhưng nhìn tờ giấy xét nghiệm em gần như là người mất hồn em không nói gì cả rồi cô đấy cũng đi và từ đó bọn em không liên lạc gì nữa . Em khủng hoảng stress kinh khủng không thể làm được gì trong 6 tháng thậm chí em còn xinh bảo lưu việc học em chỉ ở trong phòng không nói không gặp ai cả . Đợt đấy nếu em không nhầm thì em đã có triệu chứng cách đó hơn 3 tháng rồi em sốt và viêm họng nặng . Một thời gian sau khi chấn tĩnh được tinh thần em cũng đến những chỗ cô đấy làm để tìm cô đấy bạn bè cô đấy đều bảo không biết cô đấy đi đâu rồi họ đều không có liên lạc được . Thế là từ đó em vẫn rơi vào khủng hoảng em gần như cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè gia đình chỉ thui thủi chịu đựng một mình . Rồi bố mẹ em ở quê thấy lạ nên cũng lên tìm . Em quá hoảng sợ nhưng em không thể nói với bố mẹ em được em không thể nào cho bố mẹ em biết ngừoi con hiền lành ngoan ngoãn của bố mẹ lại bị căn bệnh thế kỉ này được em cố dấu nỗi đau cố tỏ ra là bình thường . Thế thấm thoát trôi qua em ra trường vào năm 2009 em gần như sống khép kín và khôg hề giao lưu với ai cả thậm chí em còn hạn chế về quê mỗi năm chỉ về 1 đến 2 lần em luôn lấy lí do học khó để trốn tránh . Thế là cuộc sống trong u tối của em thấm thoát trôi qua bây giờ em đang có công việc rất tốt với mức lương rất khá nhưng cuộc sống của em cũng không thể diễn tả thế nào được nó gần như là địa ngục cứ ngồi 1 mình em lại nghĩ về căn bệnh này về bố mẹ về cô gái kia . Em thấy hối hận nhiều điều hối hận không làm tốt bổn phận người con em gần như có năm còn không về thăm bố mẹ em sợ em sẽ lây cho mọi người em tiếc là ngày đó em vì quá hoang mang mà không thể níu kéo bạn gái em được em thấy nhục nhã tại sao lúc đó em lại như thế dù gì bị em cũng đã bị rồi . Không biết bây giờ cô đấy thế nào không biết còn sống nữa không chứ em mong là cô đấy sẽ điều trị thuốc ARV tốt em mong muốn như thế lắm . Còn phần em thì chắc em sắp chết rồi em nghĩ tầm này em cũng là giai đoạn AIDS rồi cơ thể em rất hay đau ốm em bị nhưng cơn đau đầu cực kì khủng khiếp em luôn cảm giác nhà quay em không thể làm được gì khốn khổ hơn em cực kì hay sốt và viêm họng mà khi bị thì cực kì lâu khỏi dù uống cả tá kháng sinh dù sao em cũng thất bại rồi em sợ con viruss h này đến nỗi sau rất nhiều năm rồi 13 năm rồi mà em cũng không dám đi xét nghiệm em không dám nhìn thấy chữ dương tính với HIV em rất sợ hãi . Em luôn trốn tránh mọi thứ tất cả mọi thứ em không thể nói được gì em sợ lắm dù những lúc sức khoẻ có tốt hơn nhưng cũng không dám đi xn để được điều trị em cũng mong là khi em chết bố mẹ em cũng không biết em căn bệnh này . Em sợ bố mẹ nhìn cơ thể gầy gò xanh xao của em hàng xóm biết dị nghị. Em nhiều lần muốn tự sự rồi nhưng khi chuẩn bị thì bố mẹ cứ hiện ra trong đầu em . Em mà tự sát thì sao có thể đi làm nuôi bố mẹ được làm sao được ý nghĩ đó làm em lại thôi . Bây giờ thì em lại đang rất đau họng rồi đau đầu nặng nữa em phải nghỉ làm gần 9 ngày nay rồi em không biết phải sống sao với cơ thể chỉ có vỏn vẹn 49kg em không biết lúc nào em chết nữa . HIV thật kinh khủng nó giết chết ước mơ của rất nhièu người phá nát hạnh phúc của mọi người . Tại sao nó chỉ là con viruss mà sao nó lại ảnh hưởng đến thế chứ nó làm em mất hết mọi thứ sống trong tuyệt vọng tột cùng . Con xin lỗi bố mẹ con không thể làm tròn bổn phận đứa con con không đem lại kì vọng gì cho bố mẹ bao nhiêu công lao to lớn của bố mẹ thằng con bất hiếu này không thể nào đền đáp được . Anh xin lỗi em ngọc à nếu thời gian quay lại được anh sẽ kéo em lại không để em ra đi anh không trách em đâu tất cả lỗi của anh mà trách thì trách con viruss quái ác này tại vì lúc đó anh quá sốc anh suy nghĩ lung tung khi nhìn thấy tờ kết quả không anh sẽ kéo em lại không thể để em đi . Thực sự không biết thế nào bs ạ con vui lắm đây là lần đầu tiên con được nói ra hết sự dồn nén của con bao lâu nay con chưa từng dám chia sẻ với ai con vui lắm thật đấy . Con không biết lúc bác sĩ được tâm sự này của con thì con còn sống không nữa nhưng con vui lắn khi được nói ra hết mọi thứ rồi . Qua đây con mong những người đang bị h xin đừngai như con sợ hãi mà không đi xét nghiệm đièu trị bệnh tất cả mọi người tuân thủ đều trị tuân thủ dùng thuốc đều có tuổi thọ như người bình thường mà đừng ai không chữa trị để bị đau đớn như tôi . Con thì con bỏ cuộc rồi nhiều điều hối hận quá xin lỗi . Cảm ơn bs và mọi người con mong bs và mọi người luôn luôn khoẻ để có thể điều trị cho các bệnh nhân con xin bs và mọi người hãy giúp họ đừng để họ bị con vius này hại
Nếu nhiễm HIV 13 năm nay mà chưa điều trị ARV có lẽ em không thể ngồi đây viết bài này được nhé.
 
S

songtrongbongtoi

#9
Dạ em cảm ơn bác sĩ và mọi người đã quan tâm thăm hỏi em cũng rất vui vì đã được thổ lộ hết mọi điều em dấu kín lâu nay mà chưa dám nói với ai bao giờ . Em cũng hết sốt và đi làm được rồi . Có thể em may mắn là những người bệnh HIV tiến triển muộn ạ . Em mệt lắm bác sĩ ạ em hầu như lúc nào cũng thấy đau đầu mệt mỏi cảm giác cứ nhà cứ quay quay nhiều lúc không ra khỏi giường được ạ e lúc mồm cứ cản giác đắng đắng hay viêm họng sốt lâu ngày em uống kháng sinh nhiều lắm không đỡ gì cả ạ cả đau đầu nữa ạ . Em lúc nào cũng có khánh sinh trong người ạ chắc chắn là em bị rồi nhưng nó tiến triển muộn thôi ạ . Dạ dày em cực kì đau em chỉ may mắn là không bị lở lét nên họ không nhìn thấy thôi ạ
 
S

songtrongbongtoi

#10
Nhưng nếu bây giờ em điều trị còn kịp không ạ . Em không muốn đi xét nghiệm bác sĩ có thể cho em phải mua thuốc gì với ở đâu cho kín đáo được không ạ tại vì hình như không xét nghiệm họ không bán thuốc được không ạ
 
T

Trâm Ngọc

#11
Nhưng nếu bây giờ em điều trị còn kịp không ạ . Em không muốn đi xét nghiệm bác sĩ có thể cho em phải mua thuốc gì với ở đâu cho kín đáo được không ạ tại vì hình như không xét nghiệm họ không bán thuốc được không ạ
Kịp chứ sao không em . Mà quan trọng là hãy xét nghiệm trước đã xác định rõ ràng . biết đâu em là thuộc tóp ten những người may mắn không bị nhiễm thì sao nè kkk . cuộc đời luôn có những sự may mắn mà em . chưa xét nghiệm vội đòi uống thuốc sao được em , cho dù thực sự em có bệnh đi chăng nữa thì em cũng đâu được tùy tiện mua thuốc uống , cũng phải đến bác sĩ xét nghiệm những điều cần thiết mới tiến hành điều trị cho em chị khuyên em xét nghiệm trước rồi tính tiếp . em có thể đến bác sĩ bình nếu em ở sài gòn vô cùng kín đáo và thuận tiện nữa . địa chỉ phòng khám có trên trang chủ em nhé . chúc em may mắn nè .
 
M

motlansai

#12
Nhưng nếu bây giờ em điều trị còn kịp không ạ . Em không muốn đi xét nghiệm bác sĩ có thể cho em phải mua thuốc gì với ở đâu cho kín đáo được không ạ tại vì hình như không xét nghiệm họ không bán thuốc được không ạ
Bạn phải đi xét nghiệm mới biết thế nào mà điều trị chứ, bạn có thể xét nghiệm ở phòng khám của bác sĩ, lấy máu 5' rồi 1-2h có kết quả, bạn không cần đợi chờ và cung cấp thông tin cá nhân gì đâu. Mà như bác sĩ nói thì có thể phần nhiều bạn không bị, mà nếu có bị thì với thể trạng 13 năm không thuốc của bạn mà vẫn còn sức khỏe thì bạn điều trị ngay bây giờ thì chắc sống thêm tới vài chục năm nữa không chừng. Vậy nên vấn đề quan trọng trước mắt của bạn phải biết mình có bị hay không cái đã.
 
C

cố lên ^^

#13
Dạ em cảm ơn bác sĩ và mọi người đã quan tâm thăm hỏi em cũng rất vui vì đã được thổ lộ hết mọi điều em dấu kín lâu nay mà chưa dám nói với ai bao giờ . Em cũng hết sốt và đi làm được rồi . Có thể em may mắn là những người bệnh HIV tiến triển muộn ạ . Em mệt lắm bác sĩ ạ em hầu như lúc nào cũng thấy đau đầu mệt mỏi cảm giác cứ nhà cứ quay quay nhiều lúc không ra khỏi giường được ạ e lúc mồm cứ cản giác đắng đắng hay viêm họng sốt lâu ngày em uống kháng sinh nhiều lắm không đỡ gì cả ạ cả đau đầu nữa ạ . Em lúc nào cũng có khánh sinh trong người ạ chắc chắn là em bị rồi nhưng nó tiến triển muộn thôi ạ . Dạ dày em cực kì đau em chỉ may mắn là không bị lở lét nên họ không nhìn thấy thôi ạ
Ông này nói dài dòng chẵng đâu vào đâu... khuyên ông đi test máu trước tiên coi ông có nhiễm HIV không? Đọc bài của anh 1 người đàn ông 32 tuổi mà em thấy như trẻ lên 3 vậy... vừa thấy anh NHÁT NHÁT sao ấy đàn ông gì mà ko dám đi test máu ăn ngồi đó suy diễn lung tung...
 
S

songtrongbongtoi

#14
Thưa bác sĩ với ban quản trị em bây giờ thực sự rất hối hận em đã đọc rất nhiều bài viết rất nhiều bạn khác bị h như em sống và đang điều trị rất tốt vẫn như người bình thường và không sợ hãi gì cả . Em cũng muốn được như họ em muốn sống để lao động kiến tiền cho bố mẹ đóng góp cho đất nước và để không để lây nhiễm cho người khác nữa
 
S

songtrongbongtoi

#15
Em muốn được điều trị ạ nhưng em không muốn xét nghiệm em có thể mua que thử nước bọt về để tự xét nghiệm xong mang đến bệnh viện để họ cấp thuốc ARV cho em được không . Hay em có thể uống PEP không vì em thấy PEP mua dễ với PEP nó chính là ARV được không
 
S

songtrongbongtoi

#16
Hay bác sĩ có thể cấp thuốc ARV được không ạ em bị đau đầu đau họng với đau bụng nặng ạ bác sĩ cấp thuốc ARV chữa cả mấy bệnh đấy được không ạ . Hay em có thể mua thuốc nhưu các bạn khác cũng đang điều trị ARV được không ạ . Mong bác sĩ trả lời giúp em với em hối hận rồi em muốn có cuộc sống như các bạn đang điều trị ARV em thấy họ như người bình thường thôi ạ họ sẽ không bao giơ bị như em
 
T

Trâm Ngọc

#17
Em muốn được điều trị ạ nhưng em không muốn xét nghiệm em có thể mua que thử nước bọt về để tự xét nghiệm xong mang đến bệnh viện để họ cấp thuốc ARV cho em được không . Hay em có thể uống PEP không vì em thấy PEP mua dễ với PEP nó chính là ARV được không
Hay bác sĩ có thể cấp thuốc ARV được không ạ em bị đau đầu đau họng với đau bụng nặng ạ bác sĩ cấp thuốc ARV chữa cả mấy bệnh đấy được không ạ . Hay em có thể mua thuốc nhưu các bạn khác cũng đang điều trị ARV được không ạ . Mong bác sĩ trả lời giúp em với em hối hận rồi em muốn có cuộc sống như các bạn đang điều trị ARV em thấy họ như người bình thường thôi ạ họ sẽ không bao giơ bị như em
Hỏi thật em có bị làm sao không em ? Người ta bị nhiễm bệnh thực sự thì ko nói . em không biết có bị nhiễm không ? Mà cứ nói có bệnh rồi đòi bác sĩ cho thuốc uống thuốc ... Thuốc ARV đâu phải muốn uống là em . nếu em tự xác nhận là em có bệnh thì ít ra chị đã giải thích là em cũng phải đến bác sĩ để bác sĩ khám cho em mới tiến hành điều trị . HIV mà em đâu phải bệnh cảm cúm nhức đầu tùy tiện mua thuốc uống . tùy tiện chữa bệnh đâu em . cứ nói có bệnh hoài mà không đi xét nghiệm đòi uống thuốc mà không biết uống cái gì ??? Mọi người tận tình giải thích mà không chịu tập trung để hiểu ... Nói cái gì đâu không . thôi tùy em nhé ...phần còn lại do em quyết định
 
S

songtrongbongtoi

#18
em bị thật mà chị không phải em mới bị vài tháng hay 1 năm đâu em bị lâu rồi chị ạ . Em bây giờ sức đề kháng kém hay ốm sốt đặc biệt lâu khỏi lắm . Em bây giờ còn chưa nổi 49 kg trong khi thời sinh viên em nặng gần 60kg cơ . Em chịu đựng việc này lâu lắm rồi em đau lắm em có bao giờ dám nói với ai đâu em chỉ muốn được uống thuốc thôi em muốn có cuộc sống bình thường em uống ARV chắc chắn em sẽ khoẻ hơn với không lâu nhiễm cho những người em gặp em chỉ muốn thế thôi
 
T

Trâm Ngọc

#19
em bị thật mà chị không phải em mới bị vài tháng hay 1 năm đâu em bị lâu rồi chị ạ . Em bây giờ sức đề kháng kém hay ốm sốt đặc biệt lâu khỏi lắm . Em bây giờ còn chưa nổi 49 kg trong khi thời sinh viên em nặng gần 60kg cơ . Em chịu đựng việc này lâu lắm rồi em đau lắm em có bao giờ dám nói với ai đâu em chỉ muốn được uống thuốc thôi em muốn có cuộc sống bình thường em uống ARV chắc chắn em sẽ khoẻ hơn với không lâu nhiễm cho những người em gặp em chỉ muốn thế thôi
Chị hiểu ý em rất hiểu ... Chị đọc một lần thôi thì chị hiểu rồi . chị cũng mong em hiểu được lời nói của chị và mọi người . ok nếu em không muốn xét nghiệm . em tự nhận là em đã có bệnh . thì chị đã chỉ dẫn và giải thích để em hiểu mà chữa bệnh . chắc chắn khi em được chữa bệnh và uống ARV vào thì em vẫn khỏe mạnh và làm nhiều việc có ích cho xã hội . và mọi người cũng không ai biết em đang nhiễm bệnh . nhưng em phải đến bác sĩ để bác sĩ khám và sẽ hướng dẫn em điều trị đàng hoàng . muốn tốt cho em thôi . thôi ngoan đi em . đi lại bác sĩ để bác sĩ giúp cho .
 
S

songtrongbongtoi

#20
Dạ vâng em cảm ơn chị nhiều ạ . Em cũng rất xin lỗi vì lúc nãy em nói không hay em nghĩ chị không hiểu em tại em cũng bị lâu rồi . Chị ơi thực sự em cũng rất sợ tiêm chị ạ kể cả những lúc em sốt nặng 40 độ nhưng em cũng không dám đi truyền nước hay truyền đạm gì cả em chỉ uống thuốc mua thôi . Tại em sợ em không muốn lây bệnh cho ai đâu em không muốn họ sẽ khổ như em . Chị ơi thế em định mua 2 cái que thử nước bọt về nhà test xong mang cho bác sĩ được không chị . Em lên mạng xem cách dùng dễ với không đau vì không lấy máu chị ạ . Em chắc chắn là kết quả sẽ dương tính 100% thôi nhưng em muốn chứng mình em bị h họ sẽ không bắt em thử máu nữa
 
Get involved!

Here you can only see a limited number of comments. On TƯ VẤN HIV ONLINE MIỄN PHÍ you see all comments and all functions are available to you. To the thread