Đôi chân cứ dừng rồi lại chạy, chạy rồi lại dừng
Tất cả vì chén cơm 3 bữa em không có quyền chọn lựa
Cuộc sống cứ đưa rồi lại đẩy, ai muốn đẩy thì em đưa
Đành khép mình ở một góc
Để quên đi đời mệt nhọc
Ẩn mặt trong khói sương sớm vì sợ bình minh lại thấy mình bật khóc