T
thanh nghia
Kính chào Bác Sĩ Bình, Bác Sĩ Nga và các anh chị trong diễn đàng.
Con tên Nghĩa, 24 tuổi. Ở thành phố HCM.
Tối ngày 28.09.2015, sau khi hết giờ làm việc, con đi bộ ra đường Cộng Hòa để đón xe buýt về. Trong khi đi con vô tình vấp phải kim tiêm, thủng vào ngón chân cái, ống tim bên trong vẫn còn chút máu. Tuy nhiên do trời tối, con lo đi về nên ngồi xe con chỉ lấy khăn giấy lau vết thương. Vì bận bịu đi làm quá nên con củng không để ý vấn đề đó nữa. Tuy nhiên sau gần 1 tháng con bị tiêu chảy, buồn nôn, đau nhức, mệt mỏi, hai chân với tay con nổi mẩn đỏ rất nhiều... Con thấy cơ thể con quá lạ, nên lên mạng tìm hiểu thì hỡi ơi các triệu chứng đó do con bị HIV sơ nhiễm. Con cứ nghĩ là virus HIV ra khỏi cơ thể không sống được, nhưng thực tế là vẫn sống ở ngoài được nếu có máu.
Con lo lắng quá nên đúng 24 ngày sau con đi xét nghiệm test nhanh elisa âm tính. Đến ngày 43 (hôm nay) con đi xét nghiệm tiếp bằng determine âm tính.
Bác sĩ tham vấn nói con có nguy cơ rất rất cao, cao hơn cả quan hệ không an toàn, vì do tiếp xúc trực tiếp với máu, kết quả 6 tuần chưa nói lên được điều gì vì lúc này cơ thể chưa đủ kháng thể (nếu có), phải xét nghiệm lại sau 3 tháng, con ngồi khóc thật nhiều trong đó...
Con thường hay đi làm từ thiện, giúp đỡ những người già không nơi nương tựa, làm công tác xã hội và hàng tháng đều đi thăm những bệnh nhân AIDS thời kỳ cuối, nhưng giờ đây chính con lại kỳ thị mình, thấy mình thật ghê tởm, thầm trách ông trời sao lại bất công và để con bị tai nạn như vậy...
Không chịu nổi áp lực con đã xin nghỉ làm 1 tuần, con đã hai lần định kết thúc cuộc đời mình chứ không thể chấp nhận con nhiễm H được. Nhưng khi con thấy Mẹ con lo lắng thuốc thang, mái tóc đã bạc trắng vì thời gian thì con lại bình tâm không tính chuyện dại dột nữa
Giờ đây tâm trạng con đang rối bời, không biết nói chia sẻ cùng ai, các vết đỏ vẫn ngày ngày nổi lên và hành hạ con. Con không muốn nhìn thấy nó nữa...
Con không biết phải làm gì nữa, có lẽ con đã mất tất cả...
Con tên Nghĩa, 24 tuổi. Ở thành phố HCM.
Tối ngày 28.09.2015, sau khi hết giờ làm việc, con đi bộ ra đường Cộng Hòa để đón xe buýt về. Trong khi đi con vô tình vấp phải kim tiêm, thủng vào ngón chân cái, ống tim bên trong vẫn còn chút máu. Tuy nhiên do trời tối, con lo đi về nên ngồi xe con chỉ lấy khăn giấy lau vết thương. Vì bận bịu đi làm quá nên con củng không để ý vấn đề đó nữa. Tuy nhiên sau gần 1 tháng con bị tiêu chảy, buồn nôn, đau nhức, mệt mỏi, hai chân với tay con nổi mẩn đỏ rất nhiều... Con thấy cơ thể con quá lạ, nên lên mạng tìm hiểu thì hỡi ơi các triệu chứng đó do con bị HIV sơ nhiễm. Con cứ nghĩ là virus HIV ra khỏi cơ thể không sống được, nhưng thực tế là vẫn sống ở ngoài được nếu có máu.
Con lo lắng quá nên đúng 24 ngày sau con đi xét nghiệm test nhanh elisa âm tính. Đến ngày 43 (hôm nay) con đi xét nghiệm tiếp bằng determine âm tính.
Bác sĩ tham vấn nói con có nguy cơ rất rất cao, cao hơn cả quan hệ không an toàn, vì do tiếp xúc trực tiếp với máu, kết quả 6 tuần chưa nói lên được điều gì vì lúc này cơ thể chưa đủ kháng thể (nếu có), phải xét nghiệm lại sau 3 tháng, con ngồi khóc thật nhiều trong đó...
Con thường hay đi làm từ thiện, giúp đỡ những người già không nơi nương tựa, làm công tác xã hội và hàng tháng đều đi thăm những bệnh nhân AIDS thời kỳ cuối, nhưng giờ đây chính con lại kỳ thị mình, thấy mình thật ghê tởm, thầm trách ông trời sao lại bất công và để con bị tai nạn như vậy...
Không chịu nổi áp lực con đã xin nghỉ làm 1 tuần, con đã hai lần định kết thúc cuộc đời mình chứ không thể chấp nhận con nhiễm H được. Nhưng khi con thấy Mẹ con lo lắng thuốc thang, mái tóc đã bạc trắng vì thời gian thì con lại bình tâm không tính chuyện dại dột nữa
Giờ đây tâm trạng con đang rối bời, không biết nói chia sẻ cùng ai, các vết đỏ vẫn ngày ngày nổi lên và hành hạ con. Con không muốn nhìn thấy nó nữa...
Con không biết phải làm gì nữa, có lẽ con đã mất tất cả...